Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 372 :
Ngày đăng: 15:07 18/04/20
“Không tồi!” Bạch Hùng Đào chắp tay sau lưng, áp chế khiếp sợ trong lòng mà khen Mộ Thần.
Mộ Thần cười: “Đa tạ tiền bối khích lệ.”
Diệp Thạch đắc ý nói: “Tổ tông, ta đã nói rồi mà, Mộ Thần rất lợi hại.”
Bạch Hùng Đào run run khóe miệng, phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy! Hắn rất lợi hại.”
Bạch Hùng Đào nhìn thi thể yêu thú, tâm tình có chút lạ.
Con yêu thú cấp bậc này, dù là võ thánh lục tinh như hắn thì cũng không thể giải quyết lưu loát như thế. Không ngờ thực lực Mộ Thần lại cường hãn đến thế. Một quyền vừa rồi bao hàm các loại lực lượng, khiến Bạch Hùng Đào nhịn không được mà líu lưỡi.
“Chiêu này của ngươi tên gì vậy?” Diệp Thạch hỏi.
“Hóa Vật QuyNhấtThủ.” Mộ Thần trả lời.
Sau khi thăng cấp toàn bộ năm môn học thuật tới cửu cấp, Mộ Thần liền tự lĩnh ngộ được pháp quyết này. Pháp quyết này chính là dung hợp năm môn học thuật thành một, nhìn giản tự phồn, nhìn phồn tự giản, rất là huyền ảo.
“Nhìn lợi hại ghê! Khi nào dạy ta nhaa?” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần có chút khó xử nói: “Sợ là ngươi học không được.” Hóa Vật Quy Nhất Thủ trên thực tế chính là năm môn học thuật dung hợp thành một, Diệp Thạch chỉ hiểu trận pháp, thế nên học không được.
“Không muốn dạy thì thôi, còn nói cái gì mà Diên Tinh học không được.” Bạch Hùng Đào không vui nói.
Mộ Thần: “…”
Diệp Thạch vội vàng nói “Không phải không phải, Mộ Thần nói ta học không được, vậyta nhất định là học không được. Mộ Thần không có không muốn dạy ta.”
Bạch Hùng Đào đen mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng Diệp Thạch một cái. Thấy Diệp Thạch bất vi sở động, thế nên hắn lại hung hăng trừng qua Mộ Thần.
Mộ Thần vô tội cười: “Tiền bối, chúng ta nhanh đi tìm linh mạch đi.”
Bạch Hùng Đào: “Nói đúng, tìm linh mạch quan trọng hơn.”
“Bên kia có một cái, cũng không tồi.” Diệp Thạch chỉ vào phía Đông nói.
Bạch Hùng Đào nghi hoặc hỏi Diệp Thạch: “Làm sao ngươi biết?”
“Trực giác!” Diệp Thạch nói thẳng.
“Tốt hơn nhiều.” Lăng Hiển nói.
Bạch Hùng Đào nói với Lăng Hiển: “Tốt hơn rồi thì hẳn là ngươi có thể tự mình trở về thành, chúng ta không thể ở lại đây.”
“Tiền bối xin cứ tự nhiên.” Lăng Hiển nói.
Diệp Thạch vẫy vẫy tay với Lăng Hiển: “Chúng ta đi đây.”
Lăng Hiển nhìn Diệp Thạch, mỉm cười một chút, chịu đựng sắc mặt không tốt của Bạch Hùng Đào mà nói: “Ông ngoại của ngươi đã là người Lăng gia, vậy chúng ta cũng là người một nhà, huyết mạch Lăng gia trong cơ thể ngươi rất nồng đậm, có rảnh thì tới cung điện phía Tây ở trung tâm thành để gặp lão tổ tông.”
Diệp Thạch gật đầu: “Ta biết.”
“Đi mau đi mau, trời sắp tối rồi.” Bạch Hùng Đào thúc giục Diệp Thạch.
Diệp Thạch đuổi theo Bạch Hùng Đào đang vội vã rời đi, Mộ Thần thì không nhanh không chậm đi theo bên cạnh Diệp Thạch.
Bạch Hùng Đào nhìn Mộ Thần một bên yên lặng, tâm tình có chút lạ lẫm. Hắn vốn đang cho rằng Mộ Thần là một tên ăn cơm mềm, nhưng không ngờ rằng người này lại rất lợi hại!
Vừa rồi tên Lăng gia kia vốn đã không thể trị, kết quả Mộ Thần vừa ra tay liền trấn tĩnh được.
Tên kia vốn đã nguy kịch, nhưng lúc này đây, một phần hai nguyền rủa trong cơ thể hắn đều đã bị con ong kia của Mộ Thần hút đi. Con ong kia tựa hồ là Thôn Thiên Phong trong truyền thuyết.
Chết tiệt, nếu sớm biết Mộ Thần biết trị như vậy, lần trước khi phát bệnh, hắn cần gì cố gắng chịu chứ!
“Mộ Thần, vừa rồi ngươi làm gì vậy?Làm saongươi làm được?” Bạch Hùng Đào nhịn không được tò mò mà hỏi.
Mộ Thần nói: “Ta dùng châm kích thích, bức nguyền rủa trong cơ thể hắn tới bàn tay. Nhưng nguyền rủa lại mãi bồi hồi trong cơ thể hắn mà không chịu ra, ta vừa dẫn ra ngoài, nguyền rủa lại né về.Nhưng cũng may làThôn Thiên Phong có thể hấp thu nguyền rủa, nếu không ta cũng vô kế khả thi.”
“Ta nhìn thấy nguyền rủa trong cơ thể hắn loãng hơn rất nhiều.” Bạch Hùng Đào nói.
Mộ Thần gật đầu: “Không sai, nhưng cách đó chỉ trị được phần ngọn mà không trị được phần gốc, chỉ có thể tạm thời ngăn chặn một chút. Mà nguyền rủa trong cơ thể hắn vẫn chưa hoàn toàn trừ tận gốc, như vậy khi đến kỳ, nó vẫn sẽ phát tác.”
Bạch Hùng Đào bĩu môi, có thể tạm thời ngăn chặn một chút đã rất rất tốt rồi, Mộ Thần lại còn suy nghĩ muốn trừ tận gốc.
“Thần nhi, có thời gian ngươi cũng giúp ta dẫn nó rađi!” Bạch Hùng Đào lập tức sửa thái độ kiêu căng lúc trước, đầy lấy lòng nói.
Mộ Thần gật đầu: “Tổ tông đã mở miệng, ta tất nhiên nghĩa bất dung từ. Nhưnglần này động thủ quá mức vội vàng, cũng may mà ngăn được, nên phải nhờ tổ tông chờ mấy ngày để ta nghiên cứu.”
Bạch Hùng Đào vội nói: “Tất nhiên không sao.”