Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 383 :
Ngày đăng: 15:08 18/04/20
Lần thứ hai luyện hóa mấy chục cái Nguyên Thủy Thuật Văn, thực lực Mộ Thần như nước chảy thành sông tiến nhập cảnh giới võ thánh lục tinh. cảnh giới
“Ối, tháp chủ, ngươi vậy mà đãtớivõ thánh lục tinh rồi.” Tháp Linh đầy ngạc nhiên nói.
“Mộ Thần lênvõ thánh lục tinh không phải là chuyện thuận lý thành chương sao?” Diệp Thạch nói.
Tháp Linh trừng mắt nói: “Bởi vì huyết mạch của tháp chủ thật sự rất nát, trước kia ta còn tưởng rằng tháp chủ nhiều nhất chỉ có thể trở thành võ tôn.”
Diệp Thạch đầy khinh thường liếc Tháp Linh: “Ngươi thật đúng là không có mắt. Ta đã sớm biết Mộ Thần sẽ trở thành võ thánh, còn sẽ trở thành võ thần nữa cơ.”
“Hả, ngươi đã sớm đoán được? Không ngờ ngươi lợi hại như vậy. Ta còn tưởng rằng ngươi nghĩ tháp chủ là bùn nhão không dính được lên tường,cho nên ngươi mới cố gắng tu luyện, sau đó coi tháp chủ như tiểu bạch kiểm mà nuôi chứ.” Tháp Linh nói.
Diệp Thạch: “…” Được rồi, y quả thật cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng mà Mộ Thần lợi hại như vậy, y đã sớm vứt bỏ ý nghĩ đó rồi.
Tháp Linh không để ý tới Diệp Thạch nữa, quay qua nói với Mộ Thần: “Tháp chủ, ngươi nhất định phải bảo trọng đó nhé! Ngươi đã là võ thánh lục tinh rồi, nếu chết thìthật sự rất đáng tiếc. Ngẫm lại ngươi một đường đi tới đây đã từng hấp thu biết bao nhiêu nguyên thạch chứ! Nếu như ngươi chết, ngươi làm thế nào đối mặt vớinhững nguyên thạch kia đây!”
Mộ Thần: “…” Thứ Tháp Linh chết tiệt này đúng là miệng tiện! Hắn hấp thu chút nguyên thạch kia còn không bằng một phần ba tên Tháp Linh bại gia tử này hấp thu đâu.
“Yên tâm, nếu như ta chết thật thì nhất định sẽ kéo ngươi chôn cùng, ta có hôm nay tất cả đều là bởi vì ngươi cơ mà! Ta mà chết thật, về sau ngươi sẽđitheo ta dưới địa ngục.” Mộ Thần âm trầm nói.
Tháp Linh: “…” Mộ Thần này thật đúng là tâm ngoan thủ lạt!
… …
Mộ Thần lên võ thánh lục tinh, thực lực cũng tăng lên. Lúc này cách thời gian bùng nổ yêu thú triều cỡ lớn mà Mệnh Tộc tính ra còn có nửa năm.
Mộ Thần thăng cấp lên võ thánh lục tinh rồi cũng không chạy loạn chung quanh, cả ngày cùng các học thuật sư tham thảo về học thuật.
Trong bí cảnh, đan thuật sư tốt nhất là lão bất tử của Mệnh Tộc. Tuy rằng Mộ Thần và Mệnh Tộc từng có xung đột, nhưng Mệnh Tộc đã chủ động chịu thua, Mộ Thần cũng sẽ không bỏ không tài nguyên có sẵn.
Năm tháng sau, các môn học thuật của Mộ Thần như kỳ tích đồng thời lên tới cửu cấp hậu kỳ, tu vi cũng tăng lên võ thánh thất tinh, khiến cả đám học thuật cao thủ trong bí cảnh trợn mắt cứng lưỡi.
“Ngươi tỉnh rồi?” Diệp Thạch ngồi kế bên người Mộ Thần, mở miệng hỏi.
Biểu hiện của hai đóa dị hỏa một rồng một hổ cũng không kém bao nhiêu.
Nơi tiểu hỏa long với lão hổ đi qua đều biến thành một mảnh trơ trọi.
Diệp Thạch không ngừng khởi động sách trận pháp phát động sát trận. Sách trận pháp được Diệp Thạch cho hấp thu rất nhiều Nguyên Thủy Trận Văn, cấp bậc tăng lên rất nhiều. Mỗi lần trận pháp thuật công kích đều có thể trọng thương một con yêu thú.
Trận đại chiến của tu luyện giả cùng yêu thú trong Vùng Cấm này vẫn luôn duy trì tới ngày thứ mười tám.
Đám yêu thú lợi hại ào ào chạy tới đây mỗi lần đều khảo nghiệm trái tim của các tu luyện giả.
Đến cuối cùng, phù chú trong tay tu luyện giả tiêu hao không còn bao nhiêu, tinh hạch yêu thú để làm nguồn lực cho Ma Tinh Pháo cũng không còn dư lại.
May mà cuối cùng yêu thú đều bị đánh cho tàn phế, chủ lực toàn diệt, chỉ còn dư lại lính tôm tướng cua chạy trốn bốn phía.
…
Thú triều qua đi, Vùng Cấm liền tổ chức nhân thủ đi thanh lý chiến trường.
“Con yêu thú này đều bị đốt trọi, hẳn là do tiểu hỏa long của Mộ thiếu làm.” Một tu luyện giả nói.
“Con yêu thú bị đập nát thịt này hẳn là dotòa Linh Tháp củaMộ thiếu làm.”
“Mộ thiếu thật lợi hại ghê! Nghe nói hắn mới hai mươi ba tuổi thôi đấy. Lúc ta còn ở cái tuổi này thì vẫn chỉlà võ vương thôi.”
“Đúng vậy.Mộ thiếu ở ngoài thành đặt bẫy giết được chắc cũng cỡ nửa đàn yêu thú. Nếu không nhờ vậy, phòng tuyến ngoài thành có khả năng đã bị yêu thú đột phá rồi ấy. Nếu như phòng tuyến bị đột phá, chúng ta liền lành ít dữ nhiều.”
“Tuy rằng thú triềuđã tan, nhưng chúng ta vẫn không ra được...”
“Có thể sống tiếp đãrất tốtrồi, ngươi còn muốn đi ra ngoài?”
“Có lẽ Mộ thiếu sẽ có cách đi ra ngoài đâu. Nghe Bạch thiếu nói Mộ thiếu sẽ nghĩ cách mang yra ngoài gặp bảo bảo đấy.”