Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 39 : Tới nhà lần thứ hai
Ngày đăng: 15:02 18/04/20
“Thạch Đầu, đây là hai con gà quay mà ngươi muốn.” Chủ trù của tửu lâu nói với Diệp Thạch.
Diệp Thạch gật gật đầu, vừa lòng nói: “Cám ơn.”
Diệp Thạch bỏ hai con gà lá sen vào hộp thức ăn, mùi gà lá sen không giữ được bay ra, Diệp Thạch tốn khí lực thật lớn, mới nhịn xuống không ăn luôn con gà lá sen trong hộp.
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch mang theo hộp thức ăn đi ra, nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Thạch Đầu, con mang hai con gà quay đi gặp Mộ Thần thiếu gia?”
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Trần Đạt bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, nói: “Có hơi quá khó coi không?”
“Không hề khó coi! Hai con gà quay tốn sáu khối nguyên thạch đó, mất của con sáu ngày tiền lương, hy vọng khẩu vị Mộ Thần không lớn, dư một con gà quay cho con ăn.” Diệp Thạch ánh mắt lóe sáng, nói thầm.
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, mặt mày xanh xao.
Diệp Thạch nhìn Trần Đạt, không hiểu mà hỏi: “Trần thúc, thúc làm sao vậy?”
Trần Đạt lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, gặp Mộ Thần thiếu gia thì con đừng nói lung tung.”
Diệp Thạch chớp chớp mắt, nói: “Con cứ nói lung tung đó.”
Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Diệp Thạch xoay chuyển tròng mắt, nhỏ giọng nói: “Trần thúc, bánh ngọt ngày hôm qua đều chia hết?”
Trần Đạt gật đầu, nói: “Đúng vậy, con nói ăn không vô, nên ta chia hết rồi.” Ông vốn muốn lưu một chút, nhưng mà mọi người thật sự rất thích, ông muốn lưu cũng lưu không được.
Diệp Thạch cắn cắn môi, nói: “Thật đáng tiếc.”
Linh quả trên bánh ngọt kia đều là linh quả cấp hai, muốn mua thì cần năm, sáu khối nguyên thạch một quả đó!
Vật liệu dùng làm bánh ngọt kia, cũng có thể là nguyên liệu nấu ăn cấp hai, ăn đến miệng, linh khí nồng đậm. Mình ngày hôm qua thật sự là quá xúc động, đều do Trang Du kia, nếu không tại hắn tới đây nói những thứ loạn thất bát tao đó thì mình như thế nào lại luẩn quẩn trong lòng.
Diệp Thạch mang theo hộp thức ăn đi rồi, Trần Đạt nhìn bóng dáng Diệp Thạch đi xa, lo lắng nhíu mày.
Diệp Thạch đem theo hộp thức ăn đi đến trước cửa Mộ gia, gõ gõ cửa.
Nhớ tới tình huống lần trước, Diệp Thạch không tự chủ được nhíu mày.
Một gã sai vặt đi ra, nhìn thấy Diệp Thạch thì sửng sốt một chút, rồi sau đó hỏi: “Ngài là Diệp Thạch Diệp thiếu gia?”
“Yên tâm, luyện đan bán đi được nguyên thạch, đều sẽ đưa vào dưới trướng của con.” Mộ Viễn Phong vỗ vai Mộ Thần, mỉm cười nói.
Mộ Thần ngại ngùng cười, nói: “Có phụ thân ngài che chở, con không có gì phải lo lắng.”
Mộ Thần đi theo Mộ Viễn Phong ra ngoài, Nhâm Tam nhìn thấy Mộ Thần đi ra, lập tức đi lên, nói: “Xin chào Nhị gia, Thần thiếu.”
Mộ Viễn Phong thấy Nhâm Tam vội vã, nhíu mày hỏi: “Tìm thiếu gia của ngươi có chuyện gì sao?”
“Cũng không phải đại sự gì, là Diệp Thạch thiếu gia đến đây.” Nhâm Tam cung kính nói.
Trên mặt Mộ Thần nổi lên vẻ vui mừng, “Ngươi nói cái gì? Thạch Đầu đến? Chuyện khi nào, sao không sớm một chút nói cho ta biết? Em ấy hiện tại ở đâu?”
Mộ Viễn Phong nhìn bộ dáng kích động của Mộ Thần, bất đắc dĩ nói: “Con kiềm chế một chút.”
“Thiếu gia ngài đang luyện đan, ta không dám quấy rầy, ta đã an bài Diệp thiếu gia ngồi trong thư phòng chờ ngài, ta có kêu phòng bếp làm điểm tâm cho Diệp Thạch thiếu gia.” Nhâm Tam lập tức trả lời.
“Phụ thân, con đi trước.” Mộ Thần chào tạm biệt Mộ Viễn Phong một tiếng, liền vội vội vàng vàng chạy xa.
Mộ Viễn Phong nhìn bóng dáng Mộ Thần, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Đúng là một tiểu tử hấp ta hấp tấp, có tức phụ là quên phụ thân luôn.”
… …
Trong thư phòng.
“Diệp thiếu gia, ngài còn cần điểm tâm gì sao?” Một thị nữ cung kính hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng trộm nhìn chằm chằm đánh giá Diệp Thạch.
Diệp Thạch hỏi: “Bánh ngọt kia có không?”
Thị nữ nhíu mày, hỏi: “Bánh ngọt?”
Diệp Thạch gật đầu, nói: “Đúng vậy! Mộ Thần đã cho ta ăn.”
“Đó là tay nghề độc môn của thiếu gia, đầu bếp của phòng bếp không biết làm.” Thị nữ lắc đầu nói.
Diệp Thạch mở to mắt, ngạc nhiên: “Thật sự là Mộ Thần làm hả?”
Thị nữ gật đầu, trả lời: “Đúng vậy. Đại sư phòng bếp nói, Mộ Thần thiếu gia có thiên phú thành linh đầu bếp cao cấp, nhưng có vẻ Mộ Thần thiếu gia đối với việc trở thành linh đầu bếp cao cấp cũng không có bao nhiêu hứng thú.”
Diệp Thạch xoay chuyển tròng mắt, thầm nghĩ, mình thật sự đã hiểu lầm Mộ Thần, thì ra tên kia thật sự biết làm bánh ngọt.