Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 51 : Sau khi chứng thực

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


Trong công hội luyện dược sư, một ông lão nhìn bóng dáng Mộ Thần rời đi, con ngươi hiện lên vài suy nghĩ sâu xa.



“Ông nội, ngay cả Mộ Thần cũng đã trở thành luyện dược sư cấp một, con lại còn chưa có nắm được phương pháp.” Một thiếu nữ đứng ở bên người ông lão, sắc mặt rối rắm nói.



“Con đừng vội, thông suốt có đôi khi là việc trong nháy mắt, con cứ từ từ ngẫm lại, có lẽ sẽ có thể thuận lợi luyện thành đan.” Ông lão an ủi.



“TênMộ Thần kia gần đây ăn trúng linh đan diệu dược gì sao? Như thế nào lại lập tức thoát thai hoán cốt rồi?” Thiếu nữ nhíu mày lại, không hiểu mà hỏi.



“Không biết.Nhưng hiện tại Mộ Thần này thật đúng là không thể khinh thường, nhìn tình hình, Mộ gia tựa hồ lại sắp có thêm một luyện dược sư.” Ông lão nhìn bóng dáng Mộ Thần, như có điều suy nghĩ nói.



“Con vốn đang cho rằng gia hỏa này là đưa không phí chứng thực ba trăm, không nghĩ tới hắn lại thật sự có thể luyện đan, bùn nhão lại có thể đắp tường, đúng là bất khả tư nghị.” Thiếu nữ lắc đầu nói. d v.2,4-1/2



“Không gặp ba ngày, phải nhìn với cặp mắt khác xưa!” Ông lão vuốt râu mép cảm thán nói, thời điểm Mộ Thần luyện đan, lão đứng ở bên cạnh, Mộ Thần khống hỏa, nắm chắc đối với đan dược, đều là nhất lưu.



“Mộ Thần chỉ lãng phí một phần dược liệu đã luyện ra được đan dược, nếu không phải là hắn có vận khí tốt, vậy thì tỉ lệ thành đan của hắn không thấp.” Thiếu nữ như có điều suy nghĩ nói.



Lão giả híp mắt nói: “Trình độ luyện đan của hắn sau này, nói không chừng có thể hơn phụ thân hắn.”



“Ông nội, người cũng quá coi trọng hắn, ai biết hắn ngày nào đó có thể bệnh cũ tái phát hay không.” Thiếu nữ không cho là đúng.



… …



“Em sao lại đứng chung với hai người Lam Nhược Phong, Trang Du kia?” Mộ Thần đầy đề phòng hỏi.



“Ta không hề muốn nói chuyện với bọn họ, chỉ là hai người bọn họ cứ quấn lấy ta, ta cũng không có biện pháp.” Diệp Thạch buồn rầu nói, lông mày nhăn thành một đoàn.



Mộ Thần híp mắt, đầy ngưng trọng nói: “Lam Nhược Phong là biến thái, cho nên, em cách hắn xa một chút.”



Diệp Thạch: “…” Lam Nhược Phong là biến thái? Tuy rằng tên đó thoạt nhìn lạ lạ, còn có chút đáng ghét, nhưng mà, là biến thái?? Hình như hơi quá à nha…



“Mộ Thần, ngươi không phải là đang ăn giấm với Lam Nhược Phong chứ?” Diệp Thạch tiến lên hỏi.



Mộ Thần gật đầu, nói: “Đúng vậy. Ta chính là đang ăn giấm với Lam Nhược Phong.”
Mộ Thần nghiêng đầu, nói: “Ta đương nhiên là Mộ Thần, ta không phải là Mộ Thần thì có thể là ai!”



“Mộ Thần, ngươi đã từng nói qua, luyện đan vừa khổ vừa mệt vừa nhàm chán, ngươi đời này sẽ không nguyện ý học, ngươi còn nói qua, ngươi thích Trang Du, nếu theo đuổi không được hắn, ngươi liền độc thân cả đời.” Trần Mạc Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Thần nói.



Mộ Thần: “…” Nguyên chủ ngu ngốc này nói hưu nói vượn những thứ gì vậy? Độc thân cả đời? Khó trách người này dốc sức theo đuổi Trang Du như vậy.



Diệp Thạch cau mày, khó hiểu nhìn Mộ Thần.



Mộ Thần thản nhiên cười, nói: “Trần thiếu, có ai mà lúc còn trẻ không làm chuyện ngu xuẩn chứ, những lời kia nói nói rồi thôi, sao lại có thể cho là thật.”



Trần Mạc Nhiên híp mắt, hỏi: “Ngươi thật sự tính buông tha Trang Du?”



“Đương nhiên.” Mộ Thần không cần nghĩ ngợi nói.



Trần Mạc Nhiên đen mặt, nói: “Mộ Thần, ngươi chừng nào lại trở nên không có chí khí như vậy, cũng bởi vì bên người Trang Du có thêm một Lam Nhược Phong, cho nên ngươi liền tính không chiến mà lui sao?”



Bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Trần Mạc Nhiên này rốt cuộc là làm sao zại?



Mộ Thần có chút mệt mỏi nhìn Trần Mạc Nhiên, nâng cằm nói: “Trần thiếu, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”



Trần Mạc Nhiên sắc mặt đổi đổi, rồi sau đó không cam lòng nói: “Trang Du hiện tại đã hoàn toàn bị Lam Nhược Phong mê hoặc.”



Mộ Thần nhún vai, không mặn không nhạt hỏi: “A, rồi sau đó thì sao…”



“Ngươi không định nói một chút gì sao?” Trần Mạc Nhiên đen mặt nói.



Mộ Thần nhún vai, nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ nói cái gì? Chẳng lẽ, ngươi muốn ta giúp ngươi theo đuổi Trang Du?” Mộ Thần đột nhiên nghĩ tới điều gì hỏi.



Trần Mạc Nhiên không cho là đúng, nói: “Không phải giúp ta, là giúp chúng ta, hai người chúng ta trước tiên có thể liên thủ, đuổi đi Lam Nhược Phong, sau đó lại cạnh tranh công bằng.”



Trần Mạc Nhiên hàng này, rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Hai pháo hôi tạo thành liên minh chia rẽ tiểu công và nhân vật chính? Như vậy chỉ có chết càng nhanh thôi biết không hả?