Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 61 : Chứng thực luyện dược sư cấp hai

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


“Thiếu gia, người ngài muốn ta tra đã có tin tức. Diệp Thạch đã ở lại Mộ gia, quan hệ của y và Mộ Thần không tồi. Mộ Viễn Phong cũng rất coi trọng y. Nghe nói Mộ Viễn Phong đã bỏ mười vạn nguyên thạch mua cho Diệp Thạch một tấm thiếp chiêu sinh của Thánh Tinh học viện.” Một hắc y nam tử nói với Lam Nhược Phong.



Lam Nhược Phong híp mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ hồ nghi, “Mộ Viễn Phong coi trọng Diệp Thạch như vậy, thật sự khiến người ta không thể ngờ.”



Rốt cuộc Mộ Thần tại sao lại đối tốt với Diệp Thạch đến thế? Thật coi trọng Diệp Thạch? Hay là, Mộ Thần cũng biết quan hệ của Diệp Thạch cùng Khúc Khôn, nên muốn mò chỗ tốt trên người Diệp Thạch?



Lam Nhược Phong cau mày, trong đầu có một thanh âm vẫn luôn nhắc nhở hắn, phải đi tìm Diệp Thạch, nếu không mình sẽ mất đi đồ vật rất trọng yếu. Lại nghĩ đến bộ dáng của Diệp Thạch, Lam Nhược Phong liền không tự chủ được có chút mâu thuẫn.



“Thiếu gia, Diệp Thạch đã thăng cấp võ giả bảy sao, tư chất của y xác thực không tồi.” Hắc y nam tử nhắc nhở.



Lam Nhược Phong gật đầu: “Quả thực không tồi, có điều, cũng có thể là vì lạm dụng đan dược để tăng lên.”



“Nhược Phong.” Trang Du từ trong phòng đi ra.



Lam Nhược Phong nhìn thấy Trang Du, trong con ngươi hiện lên vẻ ôn nhu, Lam Nhược Phong không khỏi thầm nghĩ, nếu Diệp Thạch có một nửa tư sắc như Trang Du, mình cũng không cần phải mâu thuẫn như vậy.



“Nhược Phong, chàng đang suy nghĩ gì vậy?” Trang Du hỏi.



Lam Nhược Phong cười nói: “Nghĩ về em. Trừ bỏ nghĩ về em, ta còn có thể nghĩ cái gì?”



Trang Du có chút giận dữ trừng Lam Nhược Phong, “Miệng lưỡi trơn tru.”



Lam Nhược Phong ôm Trang Du, nghĩ thầm, dù sao Diệp Thạch cũng sẽ tới Thánh Tinh học viện, giờ mình không cần đi tìm y, dù sao tới học viện, bọn họ tự nhiên sẽ gặp nhau. Chờ khi tới học viện, nhìn quen mặt rồi, Diệp Thạch tự nhiên sẽ hiểu, tại Thánh Tinh học viện, nhân tài lớp lớp xuất hiện, Mộ Thần cũng không phải là tốt nhất. Người như Diệp Thạch, ở trong gia tộc không được coi trọng, mẫu phụ chết sớm, như vậy mình chỉ cần thoáng tốt một chút với y, y tất nhiên sẽ hướng về mình.



… …



Mộ Thần cùng Diệp Thạch tìm được một công hội luyện dược sư trong thành, đi vào.



“Xin hỏi, các vị cần hỗ trợ gì sao?” Một thiếu nữ lục y đi ra hỏi.



Diệp Thạch chỉ chỉ Mộ Thần, nói: “Hắn muốn vào đó chứng thực luyện dược sư cấp hai.”


Diệp Thừa như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: “Chắc là hắn.”



“Hắn vậy mà thật sự trở thành luyện dược sư cấp hai.” Ánh mắt Diệp Vũ phức tạp.



… …



Một nữ tử diện mạo khuynh quốc khuynh thành từ trong công hội luyện dược sư đi ra, nhìn thấy nữ tử này, trên mặt Diệp Vũ cùng Diệp Thừa nhất thời đều hiện lên vẻ xấu hổ.



Diệp Dung nhìn thấy phản ứng của Diệp Vũ cùng Diệp Thừa, không khỏi khinh thường.



“Tiểu thư, người đừng nóng giận, tên kia chỉ là một luyện dược sư cấp hai mà thôi, cũng không có gì hay ho, trong gia tộc của chúng ta có rất nhiều.” Thanh y thị nữ nói với Trình Uyển Bạch.



Trình Uyển Bạch híp mắt nói: “Ngươi thì biết cái gì? Luyện dược sư cấp hai trong gia tộc có rất nhiều, nhưng làm gì có người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa, ngươi không nhìn thấy thủ pháp mà người nọ luyện đan sao, nước chảy mây trôi lưu loát sinh động, động tác tự nhiên, có thể nói là hoàn mỹ, thủ pháp chính xác như vậy, ta mới chỉ thấy qua trên người phụ thân.”



Thanh y thiếu nữ khó chịu nói thầm: “Chỉ là, hắn… rất không có lễ phép.”



“Người có tài hoa, tính tình thường sẽ có chút kỳ lạ, phái người đi điều tra xem hắn đi tới đâu.” Trình Uyển Bạch không để bụng nói.



Thanh y thiếu nữ gật đầu: “Vâng, tiểu thư.”



Diệp Dung nhìn bóng dáng Trình Uyển Bạch đi xa, trong con ngươi hiện lên vẻ ghen tị.



“Hoàn hồn, hoàn hồn! Người ta đi rồi.” Diệp Dung nhìn Diệp Vũ và Diệp Thừa, tức giận nói.



“Tiểu thư kia thật xinh đẹp!” Diệp Vũ nói.



Diệp Dung liếc mắt xem thường: “Đúng là xinh đẹp, trên người nàng là quần áo của luyện dược sư cấp hai đó, đáng tiếc quá đi, người người ta coi trọng chính là Mộ Thần, không có một chút quan hệ nào với các ngươi cả.”



Diệp Thừa nhăn mày: “Nếu nàng coi trọng Mộ Thần thì Diệp Thạch chỉ sợ sẽ bị bỏ.”



“Kể cả không có nàng, Mộ Thần sớm muộn gì cũng chịu không nổi gia hỏa Diệp Thạch tính tình thô lỗ này.” Diệp Dung tức giận nói.