Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 68 : Vô tình gặp

Ngày đăng: 15:02 18/04/20


Diệp Thạch buồn bực ra khỏi khách điếm, giận dỗi giẫm mặt đất bằng phẳng nói: “Có lầm hay không vậy! Ở một đêm đã bảy trăm nguyên thạch, thế mà còn không có phòng.”



Mộ Thần bất đắc dĩ nói: “Bây giờ là quý chiêu sinh củaThánh Tinh học viện, có rất nhiều người của các đại gia tộc tiến đến, ‘tăng nhiều cháo thiếu’, khó tránh khỏi sẽ như vậy.”



“Ánh mắt của tiểu nhị ở đế đô đều sinh trưởng trên đỉnh đầu, buồn bực chết đi được.” Diệp Thạch bực mình mà oán giận.



Vừa rồi thời điểm y hỏi giá, chỉ là kinh ngạc một chút vì giá phòng trong khách điếm thật mắc, ánh mắt tiểu nhị kia thật giống như là đang nhìn nhà quê lên tỉnh vậy, cũng đúng thôi, đối với người Hoàng đô mà nói, y chính là nông thôn lên tỉnh, nhưng mà cho dù y có là nông thôn, có cần phải nhìn y như vậy không? Thật là…



“Được rồi, được rồi, về sau chờ em trở thành cao thủ võ vương, cao thủ võ hoàng, cam đoan ánh mắt của tiểu nhị kia nhìn em, muốn bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu nịnh nọt.” Mộ Thần cười trấn an.



“Võ vương? Võ hoàng? Anh thế mà cũng nghĩ được.” Diệp Thạch liếc mắt một cái, có chút oán trách.



Mộ Thần không để bụng cười cười: “Có gì mà không nghĩ được, sách nói rồi, lòng của ta có bao nhiêu, tiền đồ của ta sẽ rộng lớn bấy nhiêu.”



“Suynghĩ kia của anh không thực tế, không bằng ngẫm lại, chúng ta đêm nay ngủ ởnơi nào?” Diệp Thạch bĩu môi nói.



Mộ Thần nhún vai nói: “Thạch Đầu, em đừng tiêu cực như vậy! Phải biết, xe đến núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”



Diệp Thạch lau trán: “Kể cả có tìm được chỗ ở, cũng quá mắc, không thì chúng ta ra khỏi thành đi, ở bên ngoài thành dựng một cái lều trại.”



Mộ Thần lắc lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được, ngoài thành trị an không tốt, nếu như chúng ta tới chỗ đó, rất dễ xuất hiện vài việc ngoài ý muốn.”



“Được rồi, vậy chúng ta bây giờ làm sao?” Diệp Thạch gãi gãi đầu, phiền táo nói.



… …



“Mộ Thần, thật trùng hợp! Vậy mà gặp được chàng ở trong này.” Một thanh âm bao hàm vui sướng cùng khiếp sợ truyền tới.



Trong chốc lát sắc mặt Mộ Thần biến đổi, chết tiệt, thế quái nào lại âm hồn không tan như vậy trời! Chẳng lẽ số mệnh đã định, hắn nhất định phải chết tại trong tay tình nhân của Trang Du?


Diệp Thạch cũng nhún vai: “Cũng đượcthôi, dù sao ngủ ngoài đường cũng không có gì, nhưng mà, em muốn ăn cơm, muốn ngâm tắm!”



Mộ Thần: “…” v’u-d’u/n’g



“Mộ Thần!” Một thanh âm ngạc nhiên từ phía sau Mộ Thần truyền tới.



Mộ Thần quay đầu, thấy được đoàn người Mộ Hồng.



Mộ Hồng nhìn thấy Mộ Thần, đôi mắt co lại một chút, trên đường đi, hắn vẫn luôn âm thầm mong Mộ Thần trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, giờ nhìn đối phương lông tóc vô thương xuất hiện trước mặt, Mộ Hồng nhịn không được có chút thất vọng.



“Mộ Thần, ngươi đến kiểu gì? Sao không đi chung cùng chúng ta?” Thủy Thiên Thành hỏi.



Mộ Thần thản nhiên cười, nói: “Ta trên đường tới đây vừa vặn có chút việc, sợ chậm trễ mọi người, cho nên mới đi trước.”



Bích Lâm đầy tò mò nhìn Mộ Thần. Một năm trước, thời điểm nàng là võ giả, Mộ Thần chỉ là một thanh niên cả ngày chơi bời lêu lổng, một võ đồ bảy sao không có chí tiến thủ. Nhưng một năm sau, Mộ Thần đứng trước mặt nàng, nàng đã có loại cảm giác người này sâu không lường được.



“Mộ Thần, thực lực bây giờ của ngươi thế nào?” Bích Lâm nhịn không được mở miệng hỏi.



Mộ Thần thản nhiên cười, nói: “Thực lực của ta cũng cứ như vậy thôi.”



“Võ giả tám sao, Mộ Thần thiếu gia quả nhiên là không phi thì thôi, nhất phi trùng thiên.” Tiền Đông Đình nhìn Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên vài phần kinh ngạc.



Đám người Bích Lâm nghe được lời của Tiền Đông Đình, ánh mắt nhìn Mộ Thần nhất thời cổ quái.



“Ngươi đã là võ giả tám sao?” Trần Việt Thiên không dám tin thốt lên.



Mộ Thần gật đầu, nói: “Ừ. Đoạn thời gian trước may mắn tiến nhập tám sao.”



Trần Việt Thiên cười khổ, một năm trước, Mộ Thần vẫn là đồng lứa điển hình phản diện trong các đại gia tộc ở Mặc Thành, bây giờ, hắn đã vượt xa mọi người.