Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 89 : Xung đột

Ngày đăng: 15:03 18/04/20


“Đây là cho ta?” Diệp Thạch cầm một xấp phù chú hỏi.



“Đúng vậy!” Mộ Thần đương nhiên nói.



“Ngươi cho ta cái này làm gì a?” Diệp Thạch hỏi.



“Bách Quyết Luyện Thể tu luyện kế tiếp cần cóhỏa phụ trợ, hỏatrong phù này đại khái có thể bảo lưu thời gian một nén nhang, ngươi có thể trực tiếp dùng nó đi tu luyện, cũng có thể thử thu lấy nó, tuy rằng hỏa này mỏng manh một chút, nhưng mà phẩm chất cũng không tệ lắm.” Mộ Thần giải thích.



Diệp Thạch cẩn thận đem một xấp phù thu lại, sáng lạn cười, nói: “Ta biết rồi.”



Diệp Thạch nắm tay Mộ Thần, hướng phía học viện đi.



“Kinh tiền bối đối với ngươi tốt sao?” Mộ Thần tùy ý hỏi.



Diệp Thạch gật đầu, nói: “Rấttốt a! Trừ bỏ…” Lão cùng chính mình đoạt bánh ngọt Mộ Thần làm cho mình ăn, điểm này không tốt lắm.



Sư phụ tên kia, sau khi đoạt, lão còn ngại bánh ngọt linh khí thấp, nói dùng nguyên liệu nấu ăn đều là hàng rách nát, còn nói kêu Mộ Thần dùng nguyên liệu tốt một chút nấu ăn.



“Trừ bỏ?” Mộ Thần có chút khó hiểu nhìn Diệp Thạch.



Diệp Thạch lắc lắc đầu, nói: “Không có gì! Sư phụ hắn rất tốt, chỉ là, có chút tham ăn…”



Mộ Thần ném cái xem thường, bộ dạng này của Diệp Thạch lại dám nói Kinh Sí Diễm tham ăn, nói: “Hắn đối với ngươi đã rất tốt rồi.”



… …



“Diệp Thạch, ngươi quá đáng!” Trang Du đứng ở trên cầu thang bên ngoài học viện, lòng đầy căm phẫn chỉ trích Diệp Thạch.



Diệp Thạch siết chặt tay, sắc mặt lập tức tối tăm vô cùng, Trang Du tiện nhân này, hắn đã một lần hai lần trốn tránh hắn, Trang Du lại cứ một lần lại một lần xuất hiện trước mặt của hắn khiêu chiến tính nhẫn nại.



“Trang Du, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Diệp Thạch nghiến răng nghiến lợi trừng Trang Du.



Mộ Thần híp mắt, đứng ở bên người Diệp Thạch, khó hiểu nhìn Trang Du.



Trang Du nhìn Mộ Thần, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đầy căm phẫn nói: “Diệp Thạch, Diệp Dung nói như thế nào đều là muội muội của ngươi a! Liền tính ngươi hiện giờ là đồ đệ của Kinh tiền bối, thân phận không tầm thường, ngươi cũng không nên vong ân phụ nghĩa, khinh thường muội muội của ngươi, lại càng không nênxuống tay với muội muội của ngươi!”



Diệp Dung điềm đạm đáng yêu đứng ở bên người Trang Du, bên người Trang Du vây quanh một đám hộ hoa sứ giả, một vòng người, đều đầy chỉ trích nhìn Diệp Thạch.



Diệp Thạch nhìn vẻ mặt Trang Du chính khí lẫm liệt, răng nanh cắn ca ca rung động.



Tiện nhân, từ nhỏ đến lớn, Diệp Dung ngáng chân mình biết bao nhiêu, hắn có thể nhịn không giết nàng là đã đủ khoan dung rộng lượng, Trang Du tên hỗn đản này, cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì đi khoa tay múa chân.


“Kinh Sí Diễm, nếu không phải là đồ đệ ngươi ra tay quá mức tàn nhẫn, ta cũng không đến mức như thế.” Sư Tử Ngọc không cho là đúng mà nói.



“Đồ đệ ngươi không phảichỉ trúng một bàn tay sao? Có gì đặc biệt hơn người, lại nói luận ra tay tàn nhẫn, như thế nào so được với ngươi.” Kinh Sí Diễm hai mắt bốc hỏa nhìn Sư Tử Ngọc.



Cũng may Mộ Thần phản ứng nhanh, nếu không một chưởng kia của Sư Tử Ngọc, Diệp Thạch không chết cũng trọng thương, bị thương nặng như vậy, thiên phú của Diệp Thạch cũng liền bị hủy bảy tám phần.



Bất quá, nhìn đoán không ra, Mộ Thần người này không lạnh không nóng, không có việc gì còn thích vào phòng bếp, cư nhiên có thể ngăn được một chưởng của Sư Tử Ngọc.



Hai người một lời không hợp, lần thứ hai vung tay đánh nhau, võ vương cường giả đối chiến, thanh thế to lớn khó có thể tưởng tượng.



“Đều dừng tay cho ta.” Một tiếng nổi giận truyền ra.



Mộ Thần hí mắt, thầm nghĩ: Thanh thế này, là tổng viện trưởng đi ra a!?



Diệp Thạch thất kinh ôm Mộ Thần, hỏi: “Mộ Thần, ngươi không sao chứ?”



“Không có việc gì.” Mộ Thần nói. Hắn chỉ là bị dư âm nổ mạnh làm cho bị thương, cũng không có trở ngại gì.



“Ngươi đã bị hộc máu.” Diệp Thạch run run nói.



Mộ Thần âm thầm nghĩ: Hộc máu ra mới không có việc gì, nếu bị nghẹn trong lòng, sẽ nghẹn thành nội thương.



Trang Du nhìn Mộ Thần, sắc mặt u ám, Diệp Thạch rốt cuộc là hạ cổ gì với Mộ Thần, cư nhiên làm cho Mộ Thần mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng cứu hắn.



Mộ Thần cúi đầu, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, trong nguyên văn, bất luận pháo hôi gì cùng Trang Du chính diện đối chiến, đều sẽ chết thực thảm.



Hắn mặc kệ Diệp Thạch cùng Trang Du đối chiến, chính là muốn nhìn một chút, hiện tại nội dung vở kịch đã cải biến, Trang Du còn sẽ có vận khí như trong truyện hay không, kết quả, Trang Du thật đúng là thân nhi tử của tác giả.



Tạ Đan Yên nhìn Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên vài phần dị sắc.



“Đan Yên, ngươi làm sao vậy?” Trình Uyển Bạch hỏi.



Tạ Đan Yên lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ là vừa rồi Viêm Hỏa Phù nổ tung, tựa hồ có một cỗ khí tức đặc biệt hỏa.”



“Đặc biệt hỏa?” Trình Uyển Bạch không hiểu mà hỏi.



Tạ Đan Yên gật gật đầu, nói: “Ân, như là dị hỏa.”



Trình Uyển Bạch không cho là đúng mà nở nụ cười, “Đan Yên, ngươi lầm đi, điều đó không có khả năng.”



Tạ Đan Yên cười cười, nói: “Chắc là ta lầm.”