Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 92 : Đào góc tường

Ngày đăng: 15:03 18/04/20


Tia nắng ban mai hơi lộ ra, Diệp Thạch từ trong thạch động đi ra, thăng cấp tứ tinh võ sư, làm cho tâm tình Diệp Thạch thực tốt, tốt đến độ cho dù nhìn thấy Hùng Uy, tâm tình Diệp Thạch vẫn tốt đẹp như cũ.



“U, hai người các ngươi cư nhiên đều thăng cấp tứ tinhvõ sư? Ăn dược đi?” Hùng Uy ôm hai tay, đánh giá Diệp Thạch cùng Mộ Thần hỏi.



Diệp Thạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ăn một viên, hương vị thực tốt, Mộ Thần nói nhiều nhất chỉ có thể ăn một viên, không cho ăn nhiều.”



Hùng Uy: “…”



“Nếu thực lực hai người các ngươi đều tăng lên, nói vậytrọng lượng củanhững tảng đá kia đối với các ngươi đã không còn tính khiêu chiến, các ngươi đi dọn đống kia đi.” Hùng Uy nói rồi dương tay chỉ chỉ một đống đá nhìn đã thấy nặng kia.



Diệp Thạch đen mặt, vẻ mặt buồn bực.



“Này không công bình, mỏ đá này nhiều người như vậy, ngươi vì cái gì chỉ nhìn chằm chằm chúng ta?” Diệp Thạch khó chịu nói, hắn mới không tin Trang Du sẽ ngoan ngoãn dọn đá đâu! Xú lão đầu này, rõ ràng nặng bên này nhẹ bên kia.



Hùng Uy sáng lạn tươi cười với Diệp Thạch, nói: “Ta vì cái gì nhìn chằm chằm các ngươi? Bởi vì ta xem trọng các ngươi a!”



Diệp Thạch nhìn Hùng Uy tươi cười, tức đến mức cả người phát run.



Mộ Thần kéo kéo tay Diệp Thạch, nói: “Được rồi, đi thôi.”



Diệp Thạch hung hăng mà trừng mắt nhìn Hùng Uy liếc mắt một cái.



“Người này cùng Sư Tử Ngọc có một chân, cho nên hắn xem chúng ta không vừa mắt, hắn đang vì Sư Tử Ngọc bênh vực kẻ yếu a.” Diệp Thạch nhỏ giọng nói thầm với Mộ Thần.



Diệp Thạch vừa nói xong, sau lưng một cái hồ lô rượu liền thật mạnh nện ở trên đầu Diệp Thạch.



Diệp Thạch ôm đầu, kêu thảm thiết một tiếng.



Hùng Uy chống nạnh, nhìn hai người, nói: “Hai người các ngươi đều an phận một chútcho ta, ta không chỉ ánh mắt nhìn chằm chằm các ngươi, lỗ tai cũng chằm chằm vào các ngươi đó, tiểu thí hài, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết nói hưu nói vượn.”



Diệp Thạch buồn bực nhìn Hùng Uy, Hùng Uy tức giận nói: “Nhìn cái gì vậy, đều cút cho ta.”



Mộ Thần lôi Diệp Thạch đi, Diệp Thạch đi khoảng một đoạn, mới cùng Mộ Thần oán giận nói: “Hồ lô rượu của lão nhân kia toàn là một vị chân thối, thối chết ta.”



Mộ Thần sủng nịnh nhìn Diệp Thạch, “Được rồi, đừng nói hưu nói vượn, coi chừnglại đem hắn đưa tới.”



Diệp Thạch ánh mắt loạn chuyển, rõ ràng có chút chột dạ.


Kinh Sí Diễm nhíu mày, nói: “Hôm nay là làm sao vậy a! Lộ Hàn chân trước mới vừa đi, sau lưng Tống Thừa lại tới.”



“Kinh huynh, cứu mạng a!” Tống Thừa vẻ mặt chua sót tiến vào nói.



Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ nhìn bộ dáng của Tống Thừa, hỏi: “Tống huynh, ngươi bị làm sao? Bệnh nguy kịch?” Kinh Sí Diễm âm thầm nghĩ: Tống Thừa người này càng ngày càng không biết xấu hổ, đã một bó tuổi, còn học nữ nhân một khóc hai nháo ba thắt cổ.



Tống Thừa nhìn Kinh Sí Diễm, tràn đầy ai oán nói: “Việc này, nói ra là gia môn bất hạnh a, ta mới xuất quan, mới biết được, phù viện chúng ta ra một vị tuyệt thế thiên tài, phù viện chúng ta xuống dốc đã lâu, thật vất vả ra được một vị tuyệt thế thiên tài, mắt thấy liền muốn xoay người, thì lại có vài thứ không biết xấu hổ đến đào vách tường.”



Kinh Sí Diễm châm chọc cười cười, nói: “Ngươi yên tâm, vị tuyệt thế thiên tài kia tại phù viện các ngươi sống hơn một tháng, đối với phù viện các ngươi có cảm tình, ngươi cứ hảo hảo khuyên nhủ hắn, hắn sẽ không đi.”



Sắc mặt Tống Thừa nhất thời cứng lại, trước đó hắn đang bế quan, sau khi đi ra mới biết chuyện của Mộ Thần, hắn liền điều tra Mộ Thần một phen, kết quả điều tra xuống, làm cho Tống Thừa hận không thể tát chết Phạm Li.



Phạm Li không chỉ tại trên thí nghiệm nhập học của Mộ Thần động tay chân, càng là sau khi Mộ Thần tiến vào phù viện, mọi cách nhằm vào hắn, nói vậy thái độ của Mộ Thần đối phù viện, chắc sẽ không ra làm sao.



Ấn tượng của Mộ Thần đối với phù viện, hẳn là kém tới cực điểm, bất quá cũng may, Mộ Thần cùng Lam Nhược Phong từng nháo nhau, Lam Đạt cũng tại trên thí nghiệm nhập học của Mộ Thần động tay chân, ấn tượng của Mộ Thần đối với đan viện, chắc cũng không thể nào tốt.



“Cái này, lại nói tiếp, còn muốn cám ơn Kinh huynh ngươi nhìn rõ mọi việc, tại lúc thí nghiệm nhập học, có tuệ nhãn mà để lại Mộ Thần.” Tống Thừa cảm kích nói.



“Cái này không có gì, ngươi không cần khách khí, ta bất quá chỉ là tiếc tài, không đành lòng một thiên tài bịngười phù viện các ngươi cậy già lên mặt làm cho mai một.” Kinh Sí Diễm khoát tay áo nói.



Tống Thừa lúng túng một trận, sau đó, Tống Thừa cầm tay Kinh Sí Diễm, nói: “Kinh huynh, cứu người cứu đến chót, đưa phật đưa đến tây kinh, ngươi thương xót, nghĩ biện pháp, nhất định giúp ta lưu lại Mộ Thần a!”



“Mộ Thần cùng ta không thân lại chẳng quen, lời của ta, hắn chưa chắc sẽ nghe.” Kinh Sí Diễm khiêm tốn nói.



“Kinh huynh, chỉ cần ngươi mở miệng, hắn nhất định sẽ nghe, không, không cần ngươi mở miệng, chỉ cần đồ đệ của ngươi mở miệng là được, ai cũng biết, Mộ Thần nghe lời đồ đệ của ngươi nhất mà.” Tống Thừa nói.



Kinh Sí Diễm: “…”



Kinh Sí Diễm cùng Tống Thừa lá mặt lá trái một phen, rốt cục đem Tống Thừa đuổi đi.



Kinh Sí Diễm nhìn bóng dáng Tống Thừa, tức giận nói: “Bình thường thì không thắp hương, lâm thời cuống lên mới lo ôm chân Phật.”



Tân Như Ca ôm hai tay, lắc đầu, nói: “Không biết, lúc Mộ Thần ra, sẽ lựa chọn như thế nào.”



Kinh Sí Diễm híp mắt, nói: “Ngươi đừng nhìn tiểu tử này một bộ người hiền lành, hắn là một bụng ý xấu và rất mang thù a!”



Tân Như Ca nhíu mày, thầm nghĩ: Mộ Thần cho dù mang thù, cũng vẫn phải trong đan viện cùng phù viện tuyển một cái.