Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
Chương 27 : Thí nghiệm năng lực…
Ngày đăng: 05:22 19/04/20
Đêm đó mọi người đều thực tận hứng. Lục Văn Thụy đối với việc vừa hưởng thụ mỹ thực vừa giao lưu tân bằng hữu liền thấy thực vừa lòng. Lúc gần đi, Tạp Lạc Tư còn nói với hắn, buổi sáng ngày mai có thể đi đến chỗ của hiến tế để thí nghiệm năng lực. Hắn tự cổ vũ bản thân một chút. Cho nên nói, mặc kệ đi đến đâu, có lãnh đạo hỗ trợ chính là hảo!
Đạp ánh trăng, Lục Văn Thụy trên đường cứ ngâm nga, tâm tình tốt lắm. Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc hộ tống hắn về đến tận nhà. Sau khi nói lời từ biệt với hai người, tâm tình hắn rất là phấn khởi liền gột rửa sau đó đi ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải đi thí nghiệm năng lực nữa! Không biết năng lực của hắn là cái gì đâu? Dị năng? siêu năng lực? võ công? Không nghĩ tới những thứ mà trước kia hắn không dám mơ thì từ khi xuyên qua đến nay hắn đều có thể có được. Thật tốt! Mang theo mỹ mãn tươi cười, Lục Văn Thụy ngủ thật ngon.
Sáng sớm hôm sau, Lục Văn Thụy mang theo tâm tình rất tốt mà rửa mặt, mặc vào một kiện quần áo ngắn gọn mà cũng không thất lễ, sau đó liền xuất môn.
Ra tới ngoài cửa, hắn không ngạc nhiên khi thấy Mễ Lai Khắc mang theo vẻ mặt tươi cười đứng ở đó. Tuy nhiên hắn có chút kinh ngạc nhìn Ngải Tư Đặc đang ở bên cạnh mà ôn hòa nhìn hắn. Chẳng lẽ gần nhất lưu hành việc huynh đệ cùng nhau hành động sao? Nhớ lại từ sau khi hắn đi vào Thái Cách bộ lạc, nhận thức Ngải Tư Đặc thì người này cùng Mễ Lai Khắc vẫn luôn xuất hiện bên cạnh hắn. Có lẽ là bởi vì người này khi tươi cười quá mức thân thiết, cũng có lẽ là người này xuất hiện quá mức tự nhiên, nên cho tới bây giờ Lục Văn Thụy mới phát hiện đối phương tựa hồ bất tri bất giác đi vào cuộc sống của hắn. Nhìn Ngải Tư Đặc bởi vì thấy hắn ra mà nở nụ cười sáng lạn, Lục Văn Thụy tựa hồ không thể nói lời cự tuyệt. Quay đầu nhìn thoáng qua Mễ Lai Khắc đang chờ ở bên cạnh, thấy y đang im lặng nhìn mình. Lục Văn Thụy liền đối với hai người nói sớm an, sau đó cùng hai người đồng loạt xuất phát.
Ba người một đường đi tới. Trên đường, nhiều người thấy bọn họ đều rất là nhiệt tình tiếp đón, có một vài thú nhân quen biết còn tiến lên cùng huynh đệ Mễ Lai Khắc quàng vai, vỗ ngực đối phương, tỏ ra bộ dáng là huynh đệ tốt.
Khi bọn hắn nhìn đến Lục Văn Thụy đang đứng cùng hai huynh đệ, trên mặt đều mang theo kinh diễm. Bọn họ tuy rằng biết trong bộ lạc có một giống cái mới tới, nhưng bình thường hắn luôn được hai huynh đệ Mễ Lai Khắc bảo hộ cho nên mọi người đều còn chưa có gặp qua hắn lần nào. Không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp mặt. Đây quả thật là một giống cái tinh xảo xinh đẹp. Mọi người đều vui mừng quá đỗi. Hơn nữa giống cái này còn độc thân, chỉ cần hắn không có bạn lữ thì bất cứ thú nhân nào cũng đều có quyền được theo đuổi. Cho nên, thú nhân có chút gan lớn liền nhiệt tình tiến lên tự giới thiệu với Lục Văn Thụy, thỉnh thoảng còn bày ra vài cái tư thế, hướng hắn biểu hiện bản thân cường tráng, hy vọng có thể hấp dẫn được đối phương.
Lục Văn Thụy nhìn nhóm thú nhân trước mắt không ngừng triển lãm bản thân lại còn thỉnh thoảng sử dụng ánh mắt nồng cháy nhìn hắn, trong lòng không khỏi buồn bực. Hắn nghĩ trước kia bản thân ở địa cầu sống qua 22 năm đều không có người hỏi thăm, như thế nào vừa đến thế giới thú nhân này, sau khi biến thành giống cái thì lại được hoan nghênh như vậy? Chẳng lẽ trời sinh hắn không có nhân duyên với nữ tử, ngược lại hắn có vẻ chiêu nam nhân sao?
Bị một đám thú nhân bề ngoài cao lớn hơn hắn nhìn chằm chằm, Lục Văn Thụy cảm thấy thực choáng váng. Tuy rằng hắn đã tiếp nhận thân phận giống cái, nhưng nội tâm hắn vẫn kiên trì bản thân là một nam nhân chân chính. Hắn nghĩ cho dù là ai bị nhiều người đồng tính như vậy vây quanh cũng không thể quá cao hứng đi?! Lục Văn Thụy nhìn một nhóm thú nhân đang quay quanh, hắn cảm thấy bản thân có áp lực rất lớn.
Huynh đệ Mễ Lai Khắc một phải một trái gắt gao bảo hộ hai bên Lục Văn Thụy . Chú ý tới sắc mặt của hắn không tốt, lại nhìn nhìn nhóm thú nhân dù đuổi thế nào cũng không đi, hai người liếc nhau, phối hợp ăn ý, một người che hai tai Lục Văn Thụy , một người ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hổ gầm.
Tiếng huýt gió như sấm, làm cho thân hình nhóm thú nhân khẽ run, động tác quanh thân bị kiềm hãm, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần. Sau đó nhìn thì đã không còn thấy thân ảnh ba người kia. Trong lòng mọi người nổi lên một trận thất vọng, nhưng chỉ có thể liếc mắt một cái, phẫn nộ rời đi.
Vừa thoát ly vòng vây các thú nhân, ba người một đường chạy như điên. Chạy đi được một đoạn đường mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn nhau đều thấy có chút chật vật, nhịn không được cười ha ha.
“Nhĩ hảo, ta là hiến tế Phỉ Nhĩ, thật cao hứng nhận thức ngươi! bên cạnh ta đây là bạn lữ của ta, Lôi Mông Đặc. Ta nghe Tạp Lạc Tư nói, ngươi muốn thí nghiệm năng lực của mình, ngươi đến đây, để tay lên thần thạch đi!”
Nói xong, hắn giơ cây gậy của mình lên trước mặt Lục Văn Thụy , ý bảo đối phương để tay lên mặt trên. Lục Văn Thụy vươn tay phải, đưa tay chạm vào trên tảng đá trong suốt có chút giống như là thủy tinh ở trên đỉnh gậy. Ai ngờ ngón tay vừa mới tiếp xúc mặt ngoài tảng đá, tảng đá nguyên bản vốn trong suốt liền phát ra một trận ánh sáng mãnh liệt màu lục, trong nháy mắt toàn bộ căn phòng đều bao trùm trong lục sắc quang mang [ánh sáng màu lục].
Lục Văn Thụy bởi vì trực diện hào quang, cho nên theo bản năng nhắm lại hai mắt, bỗng nhiên hắn cảm giác bản thân rơi vào một chiếc ôm ấm áp quen thuộc, một bàn tay to ấm áp che lại hai mắt của hắn, hắn ngữi được mùi cỏ xanh trên người đối phương nên biết là Mễ Lai Khắc đã đến.
Lục Văn Thụy thả lỏng thân thể có chút cương cứng của mình, chậm rãi tựa vào trong lòng đối phương, nghe tiếng tim đập vững vàng của đối phương, không hiểu sao liền thấy an tâm, cảm giác được Mễ Lai Khắc nhẹ tay cầm bàn tay mà hắn đang để trên gậy xuống dưới, sau một lúc lâu, lục sắc quang mang rốt cục dần dần yếu bớt cho đến khi biến mất hẳn.
Lục Văn Thụy nắm tay Mễ Lai Khắc, nhẹ nhàng đẩy thân thể đối phương ra, ngẩng đầu nhìn bốn phía, có chút không biết nên khóc hay cười.
Hiến tế Phỉ Nhĩ đang dùng vẻ mặt khiếp sợ đứng sau lưng Lôi Mông Đặc. Ngải Tư Đặc vẻ mặt ảo não nhìn Thụy Lạp đang ở trong lòng mình. Xem ra Thụy Lạp là đuổi theo Mễ Lai Khắc vào. Bất quá sự kết hợp giữa Thụy Lạp cùng Ngải Tư Đặc như thế nào cảm thấy có chút buồn muốn cười đâu? Lục Văn Thụy không quá phúc hậu nhìn biểu tình ảo não của Ngải Tư Đặc, khe khẽ nở nụ cười.
Mà ngay lúc này, Ngải Tư Đặc cùng Thụy Lạp là tối buồn bực. Ngay tại lúc lục quang chói sáng nhất, Ngải Tư Đặc vốn là muốn đi đến chỗ Lục Văn Thụy , nhưng không biết vì sao Thụy Lạp vừa đi vào phòng lại ngã vào trong lòng hắn. Mà khi thấy lục quang chói mắt kia thì định chạy về phía Mễ Lai Khắc, ai ngờ khi đó Mễ Lai Khắc đã đi tới bên người Lục Văn Thụy . Thụy Lạp chậm chân liền bổ nhào vào trong lòng Ngải Tư Đặc vốn cũng đang đi tới hướng này, âm kém dương sai, liền biến thành loại tình huống hiện tại. Lúc này, hai người vẻ mặt xấu hổ ảo não đẩy đối phương ra, phân biệt phóng ra sóng điện ai oán vào Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc đang cười trộm.
Mà luc này, Phỉ Nhĩ đã khôi phục lại tinh thần liền từ phía sau Lôi Mông Đặc bước ra, đi nhanh đến trước người Lục Văn Thụy , lôi kéo tay hắn kích động nói:
“Rất thần kỳ, ngươi thế nhưng có được năng lực lợi hại như vậy, đây chính là loại năng lực được ghi lại trong lịch sử của bộ lạc nga, chưa từng thấy xuất hiện qua!”
Nhìn vẻ mặt kích động của Phỉ Nhĩ, Lục Văn Thụy không hiểu ra sao, chẳng lẽ năng lực của hắn thực sự manh lắm sao?