Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 36 : Thụy lạp bị đánh chạy…

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


Chuyện lần này thật sự là xảy ra ngoài ý muốn của Mễ Lai Khắc. Hắn căn bản không ngờ Thụy Lạp lại làm như vậy, muốn nâng tay ngăn cản thì cũng đã muộn, hắn nhịn không được quát chói tai một tiếng:



“Thụy Lạp!”



Mắt thấy bàn tay mình sắp dán trên hai má đối phương, trong lòng Thụy Lạp nhịn không được tưởng tượng đến cảnh hắn sẽ thấy trên mặt tên Thụy kia xuất hiện dấu tay, sau đó ôm lấy má [gò má] khóc rống thất thanh. Nghĩ như vậy, trên mặt hắn liền hiện lên nụ cười đắc ý.



Đáng tiếc làm cho Thụy Lạp thất vọng rồi, chỉ nghe “Ba” một tiếng, tay hắn còn chưa đụng tới đối phương thì đã bị gạt ra, nhìn thấy dấu hồng hồng trên tay mình, Thụy Lạp phẫn hận nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy đã thu hồi tay.



Nhìn Lục Văn Thụy  vẻ mặt thản nhiên như trước, cảm giác y nhất định là đang cười nhạo hắn, tức giận công tâm, hắn trực tiếp hướng cả người đánh tới Lục Văn Thụy  vốn còn ngồi ở trên giường.



Mễ Lai Khắc vừa nhìn thấy Thụy Lạp vung tay, còn chưa kịp thở một hơi,  không nghĩ tới liền nhìn thấy Thụy Lạp xông đến Lục Văn Thụy . Hắn sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh phản ứng lại, đưa ta định kéo y.  Không nghĩ tới hắn vẫn chậm một bước, chỉ thấy trước mắt hồng ảnh chợt lóe, tận lực bồi tiếp “Oành” một tiếng, Thụy Lạp ngã đập mặt xuống đất.



Chỉ thấy Lục Văn Thụy  chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ quần áo căn bản không có tí tro bụi nào, tiếp theo liền nhìn Thụy Lạp bị ngã xuống đất mà không dậy nổi nói:



“Ngươi kêu là Thụy Lạp phải không? ta không biết ngươi vì sao xem ta không vừa mắt, bất quá ta cũng không thích ngươi. Ta không biết ngươi hôm nay tại sao ngươi đến nhà của ta, cũng không biết ngươi vì cái gì phá cửa phòng của ta? Càng không biết ngươi vì cái gì muốn động thủ đánh ta? Thậm chí đánh tới hai lần!”



Nói tới đây, hắn dừng một chút, nhìn Thụy Lạp đã bò dậy, ngã ngồi trên mặt đất, lại liếc nhìn một ít tộc nhân ngoài cửa vì nghe tiếng mà đến, lạnh giọng nói:



“Ta cảnh cáo ngươi, ta tự nhận không có đắc tội với ngươi, ngươi lại vô duyên vô cớ tìm tới cửa, đầu tiên là phá hỏng cửa phòng của ta, tiếp theo còn muốn động thủ đánh ta, mà vừa rồi, ta chỉ là tự vệ mà thôi. Chuyện này nếu tính ra thì đều là do ngươi sai trước, ta cũng không có gì phải xin lỗi ngươi, mà hiện tại ngươi té ngã trên đất, chỉ có thể nói khả năng của ngươi không bằng người khác. Ta khuyên ngươi về sau làm việc thì phải làm theo khả năng, vì không phải tất cả mọi người đều sẽ nhường nhịn ngươi, ít nhất, không phải là ta.”
Hắn nhìn thấy kiện  quần áo này rất đẹp,  hơn nữa là màu đỏ, đoán rằng đệ đệ  bảo bối  nhà mình nhất định sẽ thích, cho nên hôm nay sau khi rời  giường liền đưa tới cho Thụy Lạp . Sự tình chính là ngẩu nhiên như vậy, Thụy Lạp chân trước vừa trở về, Tư Nặc  sau lưng cũng đến.



Gõ cửa phòng, Thụy Lạp nghi hoặc tiến lên mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa là ca ca bình thường thương yêu mình  nhất, trong lòng nhịn không được ủy khuất, bổ nhào vào trong lòng Tư Nặc khóc lớn lên.



Tư Nặc đang cầm kiện quần áo, chân tay luống cuống nhìn đệ đệ đang gào khóc  trong lòng mình, trong lòng rất  nghi hoặc, không biết là ai lớn gan như vậy , dám chọc  Thụy Lạp khóc?



Nhẹ nhàng đẩy ra Thụy Lạp, Tư Nặc cúi đầu  muốn hỏi y vì cái gì khóc, ai ngờ lại nhìn thấy một khối u  trên trán  đệ đệ  nhà mình,  cái mũi lại sưng đỏ lên. Tư Nặc nhìn thấy lập tức nóng nảy lên, chẳng lẽ còn có người động thủ với Thụy Lạp? Là ai?



“Thụy Lạp, tiểu bảo bối của ta, mau nói cho ca ca, rốt cuộc là ai? Là tên   hỗn đản nào đem ngươi đánh thành như vậy? Là giống cái ở trong bộ lạc  sao? Hay  là thú nhân? Nói cho ca ca, ca ca giúp ngươi đi giáo huấn hắn!” Tư Nặc  thanh âm rất là hổn hển.



Thụy Lạp nghe vậy ngẩng đầu lên, biển miệng, đối với  ca ca nhà mình lộ ra vẻ ủy ủy khuất khuất oán giận nói:



“Là tên Thuỵ kia, hu hu…… Hắn là giống cái mới tới  trong bộ lạc, là hắn đem ta đánh thành như vậy, hơn nữa…… Hắn còn câu dẫn Mễ Lai Khắc ca ca, hiện tại Mễ Lai Khắc ca ca cũng không để ý ta, đều là do tên Thuỵ  kia  không tốt,hu hu……”



Nghe lời nói của  đệ đệ nhà mình, Tư Nặc liền  tức giận trong lòng, Tên Thuỵ kia, giống cái mới tới trong bộ lạc , đúng không? Hừ! Tuy rằng chính mình không muốn so đo cùng giống cái, nhưng vì  hắn đánh đệ đệ của mình trước, nên giờ nếu mình đi giáo huấn hắn, hẳn là không xem như mình có lỗi đi!?



Sau khi tự an ủi bản thân,  Tư Nặc  hướng Thụy Lạp hỏi rõ địa chỉ nhà Lục Văn Thụy , tiếp theo  liền nổi giận đùng đùng tiêu sái đi ra ngoài, một bộ dáng  ta muốn đánh người a. [Y-H: ko nên nghe chỉ một bên chứ đại ca!!!]