Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 47 : Hội trao đổi giữa mấy tộc [ lục ]

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


Ngay lúc ba người bọn họ đang lo lắng, Lục Văn Thụy  nghe được bên ngoài truyền đến rất nhiều tiềng ồn ào của các thú nhân, dự cảm của hắn đột nhiên càng thêm rõ ràng. Có lẽ Đại Thước ……



Tiếp theo hắn liền chạy ra khỏi cửa, Lý Na  cùng Pháp Lan ở trong phòng tuy rằng không nghe được thanh âm gì, nhưng vẫn chạy theo Lục Văn Thụy , cùng nhau chạy ra bên ngoài.



Vừa đến ngoài phòng, Lục Văn Thụy  dùng khinh công, rất nhanh di động về phía trước,  mà khi khoảng cách ngày càng gần, hắn cảm giác trái tim mình đang đập thình thịch thình thịch, rất kịch liệt, tựa hồ sắp nhảy ra ngoài.



Khi hắn rốt cục chạy tới cửa vào bộ lạc thì  thấy được nhóm thú nhân xuất phát vào buổi chiều từ rất xa đang vừa gào thét vừa bay về hướng hắn, nhưng trong số đó không có thân ảnh màu trắng quen thuộc. Lục Văn Thụy  cảm giác bản thân thực khẩn trương, hắn hy vọng dự cảm của mình không trở thành sự thật, cho nên hắn bắt buộc bản thân dừng lại cước bộ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mọi người.



Kiệt Lạp Đặc cầm đầu hai mươi bốn thú nhân này dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, hiện tại bọn họ rốt cục nhìn thấy được cửa vào Thái Cách bộ lạc. Bởi vì trên đường bọn họ đều gào thét, đó là tiếng rít đặc thù dùng khi phát sinh tình huống khẩn cấp,  cho nên đã có rất nhiều thú nhân nghe được âm thanh đang chờ ở nơi đó, đương nhiên tộc trưởng tứ đại bộ lạc còn lại cũng đều ở đây.



Bọn họ tiếp tục gia tốc, trực tiếp đứng trước mặt các tộc trưởng, tiếp theo Kiệt Lạp Đặc tiến lên nói với mọi người:



”Sáu người nhóm Ngải Tư Đặc bị rồng nước thú tập kích, các ngươi nhanh lên tìm y sư cứu trị cho bọn họ đi, bọn họ đều bị thương rất nặng.”



Hắn vừa dứt lời, vài thú nhân bên cạnh đã đem Mễ Lai Khắc và những người khác từ trên lưng thả xuống dưới. Nhìn Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc huyết nhục mơ hồ,  hơn nữa ngay cả thi thể của ba thú nhân kia cũng đều bị tàn phá, trong đám người chợt vang lên từng đợt thét chói tai.



Tạp Lạc Tư vừa nghe đến thú nhân trong bộ lạc mình gặp chuyện không may, nhìn nhìn lại ba thú nhân đã chết kia, trong lòng rất là tiếc hận, tiếp theo hắn lại nghiêng đầu hướng nhìn qua phía khác thấy cả hai đứa con mình đều bị trọng thương, trong ánh mắt hiện lên thật sâu bi thống. Lúc này Khoa Lan cũng đã chạy lại đây, nhìn đến trường hợp này, lập tức liền hôn mê bất tỉnh, Tạp Lạc Tư một tay ôm bạn lữ vào trong lòng mình. Tiếp theo trong đám người lại đi ra vài thú nhân cùng giống cái, bọn họ khóc lóc, chậm rãi tới gần ba cổ thi thể kia. Ba thú nhân này đã trưởng thành, đã có bạn lữ, lúc này bạn lữ cùng người nhà của bọn họ đang ghé vào trên thi thể của bọn họ mà khóc, tiếng khóc mang theo nồng đậm bi thương cùng tuyệt vọng.



Ánh mắt Lục Văn Thụy  vẫn luốn dính tại trên thân thể toàn màu đỏ của một thú nhân. Lúc này Mễ Lai Khắc đã không phải là bạch mao lão hổ, da lông trên người y hoàn toàn biến thành đỏ như máu, y lẳng lặng nằm trên mặt đất, không còn giống như trước kia, y sẽ chạy đến mỗi khi nhìn thấy hắn. Lục Văn Thụy  cảm giác tim mình bắt đầu đau lên, một trận lại một trận, cứ tới rào rạt. Hắn lăng lăng nhìn Mễ Lai Khắc ở đối diện, tựa hồ cảm giác trong lòng mình đã thiếu mất đi một khối.



Thẳng đến khi tiếng khóc thê lương của vài giống cái kia khiến hắn bừng tỉnh. Hắn mới nhớ tới cần đến xem thương thế Mễ Lai Khắc, mà nguyên bản Lý Na  cùng Pháp Lan theo sát phía sau hắn,  lúc này cũng vừa đuổi tới, bọn họ nhìn Ngải Tư Đặc cùng Tư Nặc máu tươi đầm đìa, không biết sinh tử, đều vội vàng chạy đến, như thế nào mới không thấy một hồi, bọn họ đã bị thương thành như vậy chứ? Hai người lập tức liền hoang mang lo sợ, chỉ biết ôm chặt người kia, yên lặng rơi lệ. Chỉ có Lục Văn Thụy  chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Mễ Lai Khắc, hắn cẩn thận kiểm tra thương thế của đối phương, trải qua một phen [vọng, văn, vấn, thiết], hắn đã xác định, Mễ Lai Khắc hiện tại mất máu quá nhiều, bộ vị yếu hại ở bụng và lưng đều bị thương, nội tạng bên trong cũng có chút vỡ tan xuất huyết, mà trên tay chân y lại có rất nhiều vết thương to nhỏ. Hắn dùng hai tay mình tinh tế vuốt ve qua mỗi một vết thương, cuối cùng tay hắn dừng lại ở hai mắt nhắm chặt của đối phương,  giống như đang hi vọng còn có thể nhìn được sủng nịch và ôn nhu trong đôi mắt hắn, hi vọng có thể cảm nhận được hắn đến bên y, cúi đầu nhẹ nhàng cọ trên tay y.



Hắn lúc này mới phản ứng lại, hiện tại quan trọng nhất chính là trị thương cho Đại Thước mới đúng, như thế nào từ lúc nãy đến giờ hắn lại luôn ngẩn người như thế. Hắn có chút ảo não bĩu môi, xem ra lực ảnh hưởng của Đại Thước đối với hắn thật sự quá lớn đi.




Lục Văn Thụy vừa cẩn thận đánh giá dung nhan khi ngủ của Mễ Lai Khắc,  vừa nắm lấy bàn tay của đối phương, đột nhiên cảm giác trong lòng ấm áp, tràn đầy. Hắn vươn tay phải của mình tinh tế vẽ phác thảo hình dáng khuôn mặt của đối phương, hiện tại hắn mới phát hiện bản thân có bao nhiêu lưu luyến độ ấm của đối phương.



Lục Văn Thụy  bắt đầu tinh tế nghĩ lại từng việc từ khi hai người quen biết tới nay, sau khi sơ ngộ trong Hắc Chiểu  rừng rậm,  Đại Thước cứ như vậy tồn tại xung quanh hắn, mỗi khi chỉ cần hắn vừa quay đầu lại là có thể thấy thân ảnh của đối phương, cho nên hắn mặc nhiên xem Đại Thước là bạn. Nhưng là hôm nay nhìn thấy đối thương bị trọng thương, đang hấp hối, và được người khác nâng trở về, hắn lần đầu tiên ý thức được, Đại Thước có lẽ cũng sẽ rời xa hắn, tỷ như bởi vì tử vong. Tại một khắc kia, hắn cảm giác trái tim của mình đau nhức, quả thực không thể hô hấp, đợi cho thật lâu về sau khi hắn bình tĩnh lại, hắn mới ý thức được có lẽ trong thời gian trãi qua cùng nhau, hắn có thể đã yêu Mễ Lai Khắc, yêu mến bạch mao lão hổ bị thương ngã ở trước cửa sơn động của mình, yêu thích nam nhân cho tới nay đều làm bạn với hắn, quan tâm hắn.



Suy nghĩ thông suốt, Lục Văn Thụy cảm giác đủ loại rối rắm trước kia đều trở nên rõ ràng, nếu đã yêu đối phương, đương nhiên sẽ không tự giác bị đối phương hấp dẫn, vì đối phương mà mặt đỏ tim đập, đối với đối phương mềm lòng thỏa hiệp. Hiện tại việc này cũng là điều đương nhiên, ở  thế giới thú nhân này, hắn là một giống cái yêu thích  một thú nhân mà thôi. Đây là một chuyện hết sức bình thường. [Y-H: từ đầu cho đến giờ ai cũng đều nghĩ chuyện này bình thường, chỉ có em là nghĩ ko giống người ta thôi]



Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy hạ  quyết tâm, trước kia đều là Đại Thước chủ động, lần này hắn nhất định ra tay trước y, đợi y tỉnh lại lập tức sẽ ngỏ lời: “Đại Thước, chúng ta ở cùng một chỗ đi!” Trong lòng nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy liền nhẹ nhàng nói ra. Không nghĩ tới vừa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng rất mỏng manh “Được”, Lục Văn Thụy  kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với cặp mắt ôn nhu màu thâm lam của Mễ Lai Khắc,  hắn lập tức có chút ngượng ngùng nên rút ngón tay của mình vốn đang chạm trên mặt đối phương trở về,  tiếp theo cúi đầu hít sâu một hơi. Nếu đã quyết định thì sẽ không lùi bước, Lục Văn Thụy  thầm cổ vũ cho bản thân, tiếp theo hắn lại ngẩng đầu lên đến, ánh mắt thực kiên định cũng thực quyết tuyệt, hắn nhìn chằm chằm vào Mễ Lai Khắc, sau đó nhẹ nhàng nói:



”Đại Thước, ta đã quyết định, chúng ta ở cùng một chỗ đi. Ngươi có nguyện ý từ nay về sau đều cùng ta sinh hoạt chung không?”



Mễ Lai Khắc nghe xong, hai mắt sung sướng nheo lại, sau đó khẳng định hồi đáp:



”Ta nguyện ý, ta nguyện ý, Thụy, ta nguyện ý!”



Thanh âm của hắn tuy rằng bởi vì thân thể có chút suy yếu mà không phải rất lớn, nhưng trong giọng nói có chứa rất nhiều niềm vui sướng rấ dễ nhận ra.



Lục Văn Thụy  nhìn ánh mắt lấp lánh của Đại Thước đồng học,  nhịn không được tiến lên hôn vào môi y một cái, tiếp theo hắn cũng lộ ra một nụ cười sáng lạn, rất là cao hứng nhìn Mễ Lai Khắc bởi vì bị hắn đánh lén mà trở nên ngây ngốc.



Mà Mễ Lai Khắc, sau khi Lục Văn Thụy rời đi môi của hắn một lúc lâu, hắn mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt đối phương, hắn cũng bật cười theo, tiếng cười tràn ngập thỏa mãn cùng vui mừng.



Lúc này hai người Ngải Tư Đặc ở giường bên cạnh cũng bị hai kẻ yêu nhau làm tỉnh, nghe được lời đối thoại của hai người, hắn rốt cục yên tâm bỏ đi đoạn tình yêu của mình dành cho Lục Văn Thụy. Đối phương ở cùng Mễ Lai Khắc mới thật sự hạnh phúc, mà hiện tại hắn cũng đã có đối tượng muốn sống cùng cả đời, như vậy là tốt rồi.