Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ
Chương 21 : Thực hiện được
Ngày đăng: 00:28 22/04/20
Trên khuôn mặt Donald hiện lên nụ cười đắc ý, bởi vì hắn đã công kích trúng mục tiêu, thế nhưng, mục tiêu của hắn, thần sắc không hề có một tia thống khổ, thậm chí khóe miệng còn hơi gợi lên như đang cười nhạt. Đối với biểu hiện ngoài dự kiến này, Donald không khỏi kinh ngạc, nhưng hắn cũng không có thời gian để tìm hiểu nguyên nhân.
Chỉ thấy Fei vươn tay trái đã bị thương lên, không hề bận tâm cử động này khiến cho thanh kiếm đâm sâu vào da thịt hơn một chút, đưa bàn tay hướng đến chuôi kiếm, sau đó nắm chặt, kéo về phía mình, khiến thân kiếm xuyên thấu bả vai.
[Cái gì?] Donald nhất thời ngây người, bởi vì hành động của Fei hoàn toàn là tự mình hại mình, cùng lúc, Fei nâng tay phải, đâm một đao vào dưới ngực trái của Donald. Thân đao rất nhanh được rút ra, tiếp đó, chuôi đao đánh một cú thật mạnh vào khuôn mặt tuấn tú của Donald khiến khuôn mặt hắn lõm xuống một khối. Kiếm của hắn cắm lại trên vai Fei, còn người thì bị đánh bay đến bên cạnh Iallophil.
Garvin cũng ngã xuống bên người Iallophil, Iallophil buộc phải sử dụng Quang hệ ma pháp chữa cho hai hảo hữu. Brent dù vẫn chưa thể phát ra tiếng nào, nhưng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Quần áo vốn thuần trắng của Iallophil giờ đã nhiễm lên nhiều vệt máu đỏ tươi, nhưng hắn làm sao còn có tâm tư lo lắng đến chút ô uế này.
Trong quang mang kim sắc thánh khiết, thiếu niên tóc vàng tuấn mỹ tuyệt luân, bạch y điểm xuyết hồng mai (bạch y: quần áo màu trắng; hồng mai: hoa Hồng mai hay hoa Mai đỏ, ở đây chỉ màu máu), nằm bên cạnh hắn là hai thiếu niên đang thống khổ vì bị thương, hình ảnh như thế toát lên một vẻ đẹp thuộc về sự cứu rỗi thiêng liêng. Bạch sắc, huyết sắc cùng kim sắc tại thời khắc này giao hòa nhau, tạo nên bầu không khí thần thánh đối lập hoàn toàn với khung cảnh tàn khốc chung quanh. Nếu có người đem cảnh tượng này vẽ xuống, nhất định sẽ thành danh họa danh chấn thiên hạ, có thể khiến cho vô số người phải rung động vì vẻ đẹp cứu rỗi cực kỳ mỹ lệ này. Hoặc, nếu như nơi đây tồn tại tôn giáo, đây cũng sẽ là bức vẽ hoàn toàn phù hợp với tín ngưỡng của nó – cứu chuộc những thánh đồ cùng những con người khốn khổ.
Đáng tiếc, giờ này khắc này, kẻ thưởng thức được bức danh họa lại là một người không theo tín ngưỡng, thậm chí còn có thể là một cuồng đồ (phần tử ngông cuồng, nổi loạn) sẵn sàng thí thần (sát thần).
Fei dùng tay trái không cầm vũ khí lại đang bị thương, rút ra thanh kiếm trên vai, kiếm rơi trên mặt đất, gây kinh hoảng cho người đang trị liệu, Iallophil.
Fei khẽ nhướng mày, không phải vì cặp mắt xanh thẳm đang bùng lên lửa hận của Iallophil, thật ra, hắn không thích ánh mắt ấy lúc này, bởi vì sắc thái xanh thẳm như không trung nay nhiễm lên lửa giận khiến hắn nhớ đến bầu trời đỏ sẫm như địa ngục ở kiếp trước. Bất quá, không thích là một chuyện, để ý lại là một chuyện khác. Nguyên nhân hắn nhướng mày là do phản ứng của Iallophil, trong chiến đấu mà lơ là, sơ suất như thế, đã có thể sớm chết vô số lần, người này hẳn phải thấy may mắn vì mục đích của hắn không phải là giết họ.
Mất đi ma lực duy trì chủ nhân, Thổ hệ ma pháp cũng mất đi tác dụng. Fei vững vàng bước đến, nâng đao chỉ hướng Iallophil. “Chỉ còn lại có ngươi rồi.”
Garvin, Donald đã có ý thức, Brent, mặc dù miệng vết thương đã khép nhưng vẫn chưa thể nói chuyện, Iallophil vẫn đang trị liệu. Lúc này, hắn mới ý thức được, trải qua vòng chiến vừa rồi, ba người đã mất đi sức chiến đấu, vô luận thế nào cũng không thể tiếp tục.
“Ngươi cũng không nên quá đáng.” Iallophil bắt buộc bản thân phải bình tĩnh, hắn không biết vì sao kẻ vốn là một phế vật theo lời đồn đãi lại có năng lực đả bại bọn hắn, nhưng giờ phút này cũng không phải thời điểm đi miệt mài tìm hiểu. Mặc dù biết bản thân cần phải tỉnh táo, nhưng khi nhìn đến tư thái cao ngạo tựa kẻ thắng của người kia, hắn chỉ muốn đánh vỡ nó, không muốn thấy người kia đắc ý như vậy nên đã gián tiếp cảnh cáo. Bởi vì hiện tại, hắn hoàn hảo, không tổn hao gì, mà Fei đã bị thương, nếu tiếp tục chiến đấu, thắng lợi chắc chắn thuộc về hắn.
Lần đầu tiên, bọn họ cảm thấy cái chết đến gần như vậy. Bốn người khó tin quay sang nhìn Fei.
“Ngươi thật sự muốn giết chúng ta?” Iallophil muốn nhìn ra một chút gì đó từ khuôn mặt Fei, nhưng lần này, cái gì hắn cũng không thấy được.
“Ngươi dám giết chúng ta?” Garvin càng không có khả năng nhìn ra cái gì.
“Mưu sát Hoàng tộc là tử tội.” Thân là vương tử, Donald uy hiếp.
“Một ma vũ phế nhân, cùng một hung thủ sử dụng Quang hệ ma pháp giết người không có quan hệ.” Đối với uy hiếp của Donald, Fei bình tĩnh trả lời.
Bốn người không thể nói gì hơn. Fei nói không sai. Hắn được công nhận là ma vũ phế nhân, ai có thể nghĩ đến hắn có khả năng sát hại bọn họ, bốn thiên tài.
Fei cũng không có nói sẽ giết bọn họ, chỉ là với biểu hiện cùng bẫy rập ngôn ngữ của hắn, đám người Iallophil liền đem hành vi của hắn xác định. Vì vậy, thời điểm kiếm quang hạ xuống, Iallophil từ trong trữ vật không gian lấy ra thuấn gian di động quyển trục, mở ra.
Ở một khắc trước khi biến mất, Iallophil thấy được khóe miệng Fei gợi lên tươi cười, còn có kiếm quang từ từ tan biến.
————————————————————-
“Nguyên tố không có khả năng ngưng kết thành vũ khí mang theo bên người, bởi vì thân thể không thể trực tiếp nắm giữ. Hơn nữa, lực tương tác với nguyên tố cũng không thể thay đổi đặc tính của nguyên tố: Hỏa hệ sẽ làm tổn thương người; Thủy hệ không có hình dáng cố định, Phong hệ vô hình, đều không thể nắm giữ; Lôi hệ sẽ làm người bị thương; Quang hệ sẽ làm người đau đớn; Thổ hệ tuy có thể cầm nắm, nhưng nguyên tố lại rất khó định hình. Ma pháp sư cũng không phải Vũ giả, không cần đem đại lượng tinh thần lực lãng phí ở việc định hình nguyên tố.”
———- Trích từ Ma pháp thư tịch của Uy Á đại lục [Ma pháp định hình]