Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ
Chương 35 :
Ngày đăng: 00:28 22/04/20
“Nội lực, chính là loại lực lượng ngươi dùng hôm trước?” Iallophil tất nhiên không quên, lúc chiến đấu với Red Creek công tước, Fei đã sử dụng một loại lực lượng rất kỳ quái, gần giống với đấu khí. Lực lượng đó rất đặc biệt, nhưng tại sao Fei phải hỏi như vậy, hắn cần thiết phải học sao? Sách vở về đấu khí cùng ma pháp của Theoromon gia tộc đều là hàng tuyệt phẩm, đã học tập những thứ đó, tại sao lại phải đi học cái thứ gọi là “nội lực” chẳng biết ở đâu ra?
Cho nên, “Không cần, ta có đấu khí là được rồi.” Iallophil cự tuyệt đề nghị của Fei.
Iallophil cự tuyệt, Fei cũng không giận. Hắn rất rõ ràng, không phải Iallophil khinh thường nội lực, mà là do quan niệm, ở thế giới này, đấu khí và ma pháp mới là chủ lưu (xu hướng chủ yếu).
“Trong mắt ta, đấu khí so ra kém nội lực.” Đối với Iallophil cự tuyệt, Fei không định cứ vậy mà chấp nhận. Iallophil là minh hữu của hắn, nếu thực lực quá kém sẽ liên lụy đến bản thân hắn, vì thế, hắn đương nhiên phải vận dụng tất cả phương pháp để Iallophil mạnh mẽ hơn.
Lời nói của Fei đương nhiên không nhận được sự đồng ý của Iallophil, dù sao thì quan niệm đấu khí là chủ lưu cũng đã thâm căn cố đế, lại chưa từng nghe đến loại lực lượng nào mạnh hơn đấu khí, cho nên, gương mặt Iallophil xuất hiện vẻ không tin vô cùng rõ ràng.
“Thế giới này,” Fei cũng không phải không thích nói chuyện, chỉ là nếu có thể dùng câu nói ngắn gọn để biểu đạt ý tứ thì hắn sẽ ngắn gọn, còn về những chuyện như nghiền ngẫm ngôn ngữ, châm tự chước câu(lựa chọn từ ngữ), hắn chắc chắn không nghĩ đến. Lúc này, hắn cũng chỉ là dựa theo những gì hắn nghĩ mà nói ra, vì hắn muốn cho Iallophil lựa chọn, cho nên phải giải thích thật cẩn thận. “Có linh khí phong phú để sinh ra lực lượng.”
Linh khí, là cách người mạt thế gọi loại vật chất khiến nhân loại biến dị, sinh ra nội công và ma pháp trước đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Sau khi nghe Fei nói, Iallophil cũng có được nhận thức tương đối chính xác với từ “linh khí”, còn chuyện thỉnh thoảng vẫn nghe được một số từ ngữ bọn họ không thể nào hiểu được từ miệng Fei, Iallophil đã thành thói quen.
“Cho nên, bất kể là nhân loại, Tinh Linh, Long tộc hay Hắc Ám chủng tộc, đều có thể có được lực lượng.” Iallophil không biết, trước mạt thế, nhân loại có được lực lượng là một chuyện bất khả tư nghị đến cỡ nào.
“Nhưng cũng bởi vì linh khí phong phú, nên việc học đấu khí rất đơn giản.”
Nghe Fei nói như vậy, Iallophil thầm phản đối. Đơn giản? Đấu khí nhập môn thật sự có thể xem như dễ dàng, nhưng muốn trở nên mạnh mẽ thì không hề đơn giản, có không biết bao nhiêu người cả đời chỉ dừng ở mức trung cấp, dù thế nào cũng không thể tiến thêm một bước nữa.
“Phương thức vận chuyển đấu khí trong cơ thể cũng thực thô sơ.”
Đấu tranh vận mệnh. Có Fei làm ví dụ thực tế trước mặt, Iallophil tin tưởng, lực lượng như vậy quả thật có tư cách đấu tranh với vận mệnh.
“Thiên ý bất công, nghịch chi.” (muốn đi ngược lại thiên ý thì phải đấu tranh) Vì sống sót, phải đánh vỡ thứ mà thiên ý chú định trên chính mình.
Iallophil lại nhìn thấy sự quật cường và chấp nhất trong ánh mắt Fei, chính là, lúc này hắn rốt cục đã hiểu được ý nghĩa của nó, đó là sự bất khuất không khuất phục trước vận mệnh.
“Thuận vi phàm, nghịch vi thần (thuận theo thì chỉ là người bình thường, đối kháng lại sẽ trở thành thần). Nội lực xuất hiện chính là vì vậy.”
Chỉ sáu chữ đơn giản, Iallophil đã có thể cảm nhận được một loại tráng liệt cùng ngạo nghễ. Không giống với phụ thân hắn, Theoromon công tước, bởi vì là Long Kỵ Sĩ mà kiêu ngạo, cũng không giống gia gia hắn, có sự kiêu ngạo vì có được thực lực Pháp Thánh, đó là sự ngạo nghễ quyết tâm chắc chắn sẽ chiến thắng vận mệnh, là sự lừng lẫy không e sợ thất bại, dù thất bại, bất quá cũng chỉ là tan xương nát thịt mà thôi. Giờ phút này, lần đầu tiên hắn biết được cảm giác nhiệt huyết sôi trào là như thế nào, đó là sự xúc động có thể đốt cháy toàn bộ lý trí.
“Nội lực, theo thời gian mà từng bước tăng lên, đến chung cực (tầng cao nhất) có thể đánh vỡ mọi trói buộc, đạt được thành tựu như trong thần thoại – vũ phá hư không, trường sinh bất tử (vũ phá hư không là cảnh giới cuối cùng để đạt đến trường sinh bất tử – tiến vào Tiên/Ma giới trong tu chân).” Đây là khát vọng lớn nhất của nhân loại, sinh mệnh ngắn ngủi có thể kéo dài đến vô hạn. Thời kỳ mạt thế, chỉ cần có thể đến cảnh giới này liền vẫn có thể tồn tại, đáng tiếc, không ai có cơ hội, thế giới cận kề nguy hiểm kia, không còn thời gian cho bất cứ kẻ nào đạt được đến cảnh giới trường sinh bất tử. Thế nhưng, ở thế giới này, hắn sẽ có cơ hội đạt được cảnh giới trong truyền thuyết kia, vì thế, hắn phải sống sót.
“Vũ phá hư không, trường sinh bất tử.” Đây là dụ hoặc, sự hấp dẫn của nó không ai có thể kháng cự, trong mắt Iallophil cũng không thể khắc chế mà xuất hiện khát vọng hướng tới, chỉ là Thánh giai thì tính cái gì, sau khi nghe đến mục tiêu lớn hơn kia, hắn sao còn có thể để Thánh giai vào mắt. “Ta muốn học.” Trước sự hấp dẫn lớn như vậy, sau khi bình ổn xúc động của mình, Iallophil lập tức nói.
Chính là, Fei lại đả kích nhiệt tình của Iallophil, chỉ thấy Fei lắc lắc đầu. “Không đơn giản như vậy.” Sở dĩ hắn nói nhiều như vậy, chính là vì làm cho Iallophil hiểu được nội lực cùng đấu khí khác nhau như thế nào, để Iallophil đưa ra lựa chọn.
“Điều kiện là gì?” Iallophil lúc này không có cách nào tỉnh táo lại mà suy nghĩ, về lực lượng lần đầu mới nghe thấy như nội lực, Fei căn cứ vào cái gì mà có thể nói đến một cách kỹ càng tỉ mỉ không chút thiếu sót như thế. Đối với Iallophil lúc này, sức hấp dẫn của nội lực là quá lớn.
“Nếu như ngươi muốn học nội lực, vậy trước tiên phải phế bỏ đấu khí.” Đây là nguyên nhân tại sao Fei lại phải thận trọng như vậy.