Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 46 : trứng

Ngày đăng: 00:28 22/04/20


Về phần nhiệm vụ, người cần tìm đã chết rồi thì còn nói gì đến nhiệm vụ, mà đối với chuyện danh dự của Mạo hiểm giả nghiệp đoàn, hai người căn bản không thèm quan tâm. Bọn họ gia nhập Mạo hiểm giả nghiệp đoàn chẳng qua là vì cần một thân phận để di chuyển tự do ở Hắc Ám đại lục, cùng với nguồn tin tức tình báo cung cấp bởi nghiệp đoàn mà thôi.



Phải biết rằng, ở Hắc Ám đại lục có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, cho nên, có một số nhiệm vụ không hoàn thành được cũng là chuyện rất bình thường, nếu nhiệm vụ không hoàn thành mà người giao phó nhiệm vụ không tìm đến Mạo hiểm giả nghiệp đoàn gây phiền toái, họ cũng sẽ không đi truy cứu. Mà thực rõ ràng, người yêu cầu nhiệm vụ sẽ không có cách tìm Fei và Iallophil để lý luận rồi.



Ngồi ngây người một lúc, Fei rốt cuộc có khí lực để tự bước đi, nhưng Iallophil vẫn cảm thấy lo lắng, khoác một tay Fei qua cổ mình, gác trên vai, tay kia của hắn thì ôm ngang lưng Fei.



Fei không cảm thấy có vấn đề gì, trải qua hơn hai năm, Iallophil đã trở thành minh hữu mà hắn tán thành, đối với việc để lộ điểm yếu của mình cùng nhận sự trợ giúp từ minh hữu, Fei không hề thấy khó chịu, mà hành động giúp đỡ của Iallophil lúc này, hắn cũng cho là hợp lý, tư thế như vậy thực chính xác.



Iallophil đặt cánh tay mình trên eo Fei, hắn không ngờ vòng eo tinh tế như vậy mà lại có sức bật mạnh đến thế kia, so với thực lực của Fei, quả là cách biệt một trời một vực.



Hai người tìm được một địa điểm không tệ, liền quyết định ở lại nơi đó một đêm. Cả hai cũng không tiến vào tòa tháp, phải biết rằng nơi ở của một luyện kim thuật sư hẳn là một chỗ không đơn giản. Trải qua trận chiến vừa rồi, bọn họ cũng không có tinh lực đi sửa sang lại tòa tháp, còn không bằng ở lại bên ngoài một đêm, dù sao lều trại của Iallophil cũng thực thoải mái.



Đêm nay, Fei nghỉ ngơi trong lều, Iallophil sau khi đã xử lý tốt miệng vết thương liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối.



Hương vị mê người tràn ngập trong không khí khiến Fei không khỏi thốt lên lời khen ngợi, “Trù nghệ của ngươi càng ngày càng tốt rồi.”



Nghe thấy thừa nhận này, khóe miệng Iallophil hơi run rẩy, ai muốn có thân hảo trù nghệ này a, nếu không phải tránh cho dạ dày cùng đầu lưỡi của ta không bị ngươi độc hại, ai sẽ chuyên tâm đi nghiên cứu nó. Buồn bực một lúc, Iallophil đối với khả năng vô sự tự thông cùng thân trù nghệ tự rèn luyện ra của mình, cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, hắn quả nhiên là thiên tài, cho dù là nấu cơm cũng là như thế.



“Ngươi chẳng nhẽ chỉ thích mỗi trù nghệ của ta a?” Iallophil vừa đưa thức ăn cho Fei, vừa trêu đùa. Kỳ thật, ngẫm lại kỹ thì trên người hắn còn điểm nào có thể khiến cho Fei thích nhỉ, bộ dạng, hắn đều rất rõ ràng sức hấp dẫn của hắn đối với Fei là không, tính tình, đều là chuyện đã qua, hơn hai năm qua hắn đã thay đổi rất nhiều, thực lực, là Fei làm cho hắn thoát thai hoán cốt. Tự xem xét một lúc như vậy, đối với Fei mà nói, trừ bỏ trù nghệ thì chính mình không còn điểm nào tốt cả.



“Không.” Fei tiếp nhận thực vật, nói.



Iallophil không khỏi có chút kinh ngạc, khẽ nhướng mày, hắn còn không biết trên người mình còn có cái gì khiến Fei thích, sự tò mò tự nhiên nảy sinh, hỏi, “Còn có cái gì?”
Nhỏ yếu, bất luận là nhân loại, Ma tộc hay Ma thú, đều là tội.



Nghe Fei nói thế, Iallophil cũng đứng ở một bên, chờ Ma thú còn trong vỏ trứng, xem xem là chết trong trứng, hay có thể phá vỡ vỏ trứng để đi vào thế giới này.



Âm thanh hạp hạp hạp càng lúc càng gấp gáp, Ma thú bên trong đang cố gắng lại vẫn chưa thành công, nhưng không có ý định buông tha, tiếp tục không ngừng nỗ lực, chúng muốn tiến vào thế giới này, thanh âm không ngơi nghỉ kia nói lên sự chấp nhất của chúng.



Một khe nứt rất nhỏ xuất hiện trên vỏ trứng, Fei không khỏi lộ ra mỉm cười, hai Ma thú trong trứng chấp nhất đối với sự sống, khiến cho Fei sinh ra một tia đồng cảm, đi đến một quả trứng, ngồi xổm xuống, hắn muốn tận mắt chứng kiến sinh mệnh này được sinh ra.



Iallophil nhìn thấy Fei làm thế, cũng đi đến một quả trứng khác, ngồi xổm xuống, quả trứng này khi Iallophil vừa ngồi xuống liền xuất hiện một vết nứt nho nhỏ. Iallophil rất tò mò, không biết quả trứng này sẽ nở ra Ma thú như thế nào. Đã xem qua tư liệu thực nghiệm, Iallophil cũng biết ngay cả luyện kim thuật sư kia cũng không xác định được sinh mệnh này sẽ có hình thái ra sao.



Một vết nứt xuất hiện, đại biểu rằng sẽ có càng nhiều vết nứt xuất hiện, thật nhiều vết nứt che kín vỏ trứng, rốt cuộc, vỏ trứng không chống đỡ được nữa, vỡ vụn, lòng trắng trứng ào ào chảy ra, Ma thú vừa thoát xác, ướt sũng, khe khẽ cử động móng vuốt nho nhỏ của mình, nằm úp sấp trên vỏ trứng, đôi mắt màu vàng mở ra, phân biệt chiếu rọi bộ dạng hai người đang đứng trước mặt chúng, Fei cùng Iallophil.



Thanh âm non nớt, yếu ớt, là tiếng nói đầu tiên khi bọn chúng tiến vào nhân thế, trong đó hàm chứa cảm giác thân thiết cùng quyến luyến, không muốn xa rời.



P/S:



1. Mặc dù bạn Ial luôn tự nhận bạn ấy k tự kỷ nhưng suy nghĩ của bạn ấy bao giờ cũng ngược lại ~



2. Chương này có thể xem là tiến thêm 1 bước nhỏ trên con đường tình cảm của 2 bạn k ~



3. Khụ ~ chương sau là 1 trong những chương “manh” nhất trong cả bộ truyện đó nha ~ thực sự là manh chết người k đền mạng mà ~