Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 7 : Mục tiêu

Ngày đăng: 00:28 22/04/20


Ba năm trước đây, lúc bốn người nhập học là thời điểm bọn họ đang buồn chán đến cực điểm, Brent. Lukes đã đưa ra một trò chơi, chiếm được sự hưởng ứng từ ba kẻ nhàm chán còn lại. Với tư cách là người đề xuất, Brent bắt đầu trò chơi trước tiên.



Brent tìm được một học sinh xuất thân bần hàn, mang theo thái độ thân thiết, vô cùng quan tâm, giúp đỡ đối phương, khiến cho đối phương xem Brent như bằng hữu chân chính. Dưới sự dẫn dắt tận tình của Brent, đối phương bắt đầu hướng tới cuộc sống của giai cấp thượng tầng, khiến cho tính cách đơn thuần của đối phương dần dần ô nhiễm, Brent đưa cho đối phương đầy đủ lợi ích, cũng làm cho đối phương dựa vào thế lực của mình, từng chút, từng chút hướng lên trên, cuối cùng làm cho đối phương sa đọa, học được những thủ pháp ti tiện. Brent nhìn, sau đó nói với người này, hắn đối với người này thất vọng rồi, sẽ không cùng người này có quan hệ, cũng không còn trợ giúp. Nhìn thần sắc của đối phương ngập tràn vẻ không thể tin cùng tuyệt vọng, cuối cùng trải qua cuộc sống hết sức bi thảm, bốn kẻ nhàm chán đến cực điểm ấy lại cảm thấy thú vị.



Tiếp tục trò chơi do Brent khởi xướng, lượt thứ hai từ Garvin đảm nhiệm, thứ tự lần này là quyết định bằng phương thức rút thăm, Donald và Iallophil còn chưa lấy, Garvin đã rút trúng rồi. Trong bốn người, Garvin thiếu tính nhẫn nại nhất, nhưng là người thừa kế đời tiếp theo của Red Creek gia tộc, Garvin vẫn là có chút tâm cơ, cho nên hắn lựa chọn mục tiêu thực phù hợp với hành vi cùng tiêu chuẩn của mình, đó là một học sinh yếu đuối hay bị bắt nạt trong trường.



Garvin lấy hình tượng anh hùng xuất hiện trước mặt học sinh kia, được kẻ kia sùng bái. Vì giải trí, Garvin nhịn xuống phản cảm đối với kẻ kia, cổ vũ hắn, huấn luyện hắn, vì hắn ra mặt đối phó những kẻ bắt nạt. Dần dần, trong sự dung túng một cách cố ý của bốn người, học sinh kia bắt đầu cáo mượn oai hùng, khiến cho bốn người mất đi hứng thú tiếp tục tiêu khiển, đây chẳng qua là một công cụ giải trí, một kẻ bình dân, không cần phải để ý.



Người thứ ba tiếp nhận trò chơi chính là Donald, đây là yêu cầu hắn chủ động đưa ra, bởi vì hắn đã chọn được mục tiêu, một thiếu nữ bình dân thanh cao xinh đẹp. Đang ở độ tuổi đối nữ nhân cảm thấy cực kỳ hứng thú, với thiếu nữ luôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn bọn họ, Donald nổi lên ý tưởng chinh phục.



Kết quả, bằng thủ đoạn của quý tộc cùng cuộc sống xa xỉ làm cho thiếu nữ thanh cao kia sa đọa, quần áo từ mộc mạc dần trở nên hoa lệ, trang sức quý giá trên người cũng càng nhiều. Hơn nữa, với thân phận của Donald, thiếu nữ lập tức nổi lên mộng ảo được trở thành Vương phi, bắt đầu học những điều nàng khinh thường trong quá khứ, cử chỉ giả dối của quý tộc, khuôn mặt vốn thanh cao nay đối ba người khác đều hiện lên vẻ lấy lòng, cũng làm cho bốn người biết, đã đến thời điểm vứt bỏ nữ nhân này, biểu tình cuối cùng của nàng cũng chính là giải trí cuối cùng mà bọn hắn dự đoán được.



Đây chính là trò chơi của bọn họ, cho mục tiêu bọn họ lựa chọn tình nghĩa dối trá, sau đó đem đối phương đánh xuống địa ngục, trò chơi đùa giỡn lòng người. Bốn người không hề cảm thấy áy náy, tại sao phải áy náy, bọn họ chưa làm gì cả, chỉ có dung túng, hành động sau cùng của bọn hắn đều là do tự làm tự chịu, cùng bọn họ có quan hệ gì, hơn nữa, bọn họ có thể thông qua những người này thấy được nhân tính buồn cười cùng hèn mọn đến mức nào.



Thật lâu sau đó, khi Fei biết được trò chơi này đã hung hăng khinh bỉ cả bốn người. Hắn không phải vì những người kia lo lắng chuyện bất công thiên hạ, cũng không phải vì hành vi ác liệt của bốn kẻ này, mà là khinh thường tâm tính nhàm chán của bọn họ. Hắn vì trở nên mạnh mẽ mà vô cùng bận rộn, làm sao gặp được tình trạng thấy buồn chán như thế, lại càng khinh bỉ bọn họ lãng phí thời gian vào những chuyện còn nhàm chán hơn.



“Đến lượt ta rồi.” Thanh âm của Iallophil cũng tuyệt đẹp như tiếng thụ cầm (đàn hạc), không có kiểu khàn khàn khó nghe thời kỳ vỡ giọng, ba tên hảo hữu đều đã hoàn thành trò chơi, người cuối cùng chính là hắn.




Đúng tám giờ, cửa thư viện mở ra, một bóng người từ trong màn sương dày đặc buổi sáng xuất hiện.



Sương mù khiến người khác không thể thấy rõ bộ dạng của y, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự chờ mong của Garvin, Donald và Brent. Iallophil cũng híp híp mắt, đây là mục tiêu của hắn, như vậy hắn nên làm cách nào để làm cho người này tin tưởng, rồi cuối cùng kiên quyết vứt bỏ y đây.



Rất nhiều năm sau, Garvin, Donald cùng Brent nhớ tới chuyện này, đều sẽ cảm giác vận mệnh là có tồn tại, nếu không, vì sao yêu cầu Iallophil tùy tiện nói ra đều bị người kia thỏa mãn, vì sao Iallophil lại lấy địa phương cùng thời điểm ấy làm tiêu chuẩn, vì sao lúc đó kẻ xuất hiện lại chính là người nọ, vì sao người đó cố tình lại trở thành mục tiêu của Iallophil khiến hai người cùng lúc xuất hiện, vì sao ngay cả khi biết rõ thân phận của người nọ, Iallophil liền quyết định không thay đổi mục tiêu, nhiều lắm vì sao, làm cho họ cảm nhận được sự tồn tại của vận mệnh.



Bởi vì người kia, trò chơi dối trá của Iallophil biến thành cuộc truy đuổi chân thành.



Rất nhiều năm sau, khi Iallophil nhớ lại thời điểm hai người gặp nhau, đều sẽ lộ ra nụ cười hoài niệm, cho dù lần đầu tiên gặp mặt đó, người nọ chỉ nhìn hắn một cái, không để ý đến, cho dù hắn đối người nọ cũng không hề có hảo cảm, nhưng đó chính là lần đầu gặp mặt của bọn họ.



————————————-



“Là những nhà sử học nghiêm cẩn, đối với lần gặp nhau này, chúng ta không biết phải hình dung như thế nào, chỉ có thể dựa theo những vần thơ của người hát rong để viết rằng, đây là cuộc gặp gỡ định mệnh. Hai vị Truyền Kỳ sinh cùng một ngày, ở cùng một thành thị, chỉ cách mấy con phố giữa hai nhà Red Creek và Theoromon, mười ba năm chưa từng gặp mặt, dưới sự an bài của số phận cuối cùng cũng gặp nhau. Đó là kẻ duy nhất có thể cùng mình sóng vai trong tương lai, cảm giác về vận mệnh ở thời khắc đó đã nảy nở ở trong lòng cả hai người.”



———- Trích từ bộ sách lịch sử Uy Á đại lục [Thiểm Diệu truyền kỳ]