Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 72 : Lời nói kinh người

Ngày đăng: 00:28 22/04/20


Merkasajer (*) là đô thành của hoa nổi tiếng trên toàn Uy Á đại lục. Cả tòa thành đều được ngự trị bởi muôn vàn đóa hoa suốt cả bốn mùa, trước cửa hay trên bệ cửa sổ mỗi nhà đều có những loài hoa vô cùng tiên diễm. Hương thơm phiêu dật khắp nơi, sắc thắm rực rỡ lan tràn, ngàn hoa tranh nhau khoe sắc. Đây chính là Hoa đô Merkasajer.



Thế nhưng, tên gọi Hoa đô không chỉ xuất phát từ vẻ mỹ lệ của muôn hoa tranh diễm mà còn vì mỹ nữ ở đây cũng nổi danh nhất Uy Á đại lục, chính vì thế, Hoa đô đã trở thành đô thành mà bao người phải mê say. Các nam nhân đều âm thầm rỉ tai nhau rằng, là nam nhân mà không đến Hoa đô thì uổng phí nhân sinh cả một đời.



Fei và Iallophil chỉ mới xem qua sách giới thiệu chính thống, tất nhiên sẽ không biết gì về mấy chuyện kia. Hơn nữa, bọn họ mười ba tuổi đã đến Hắc Ám đại lục, trước đó lại chưa từng đàm luận về chủ đề Hoa đô, cho nên cũng không rõ ràng lắm về nguồn gốc khác của cái tên Hoa đô này.



Donald, Brent và Garvin thì lại khác, trong lần du lịch trước, bọn họ đã ghé qua Hoa đô, cũng đã tự thể nghiệm hết mọi phong tình ở chốn này. Khi thấy trong lịch trình của hai người kia có Hoa đô, bọn họ đều không lên tiếng, nếu như nói ra, Iallophil nhất định sẽ ngăn cản Fei đến đây, mà bọn họ tuyệt không muốn vậy.



Hồi tưởng lại cả đoạn đường đã trải qua, bọn họ có thể chịu đựng mọi loại tra tấn để trở nên mạnh mẽ, thế nhưng Iallophil còn thả cả Alvar và Ngao ra, để bọn chúng hết cắn lại phóng lửa rồi phóng điện giật bọn họ. Thật không nghĩ tới hai con Ma sủng kia cũng đã là Thánh giai, bọn họ có muốn phản kháng cũng không làm được.



Iallophil còn nói, chỉ cần thắng Alvar và Ngao thì cuộc huấn luyện liền chấm dứt. Chính là, bọn họ làm sao mà thắng được a.



Dọc theo đường đi, bản tính trọng sắc khinh hữu của Iallophil hoàn toàn lộ rõ. Cứ nhìn Iallophil phục vụ Fei vô cùng chu đáo, các món ăn hàng ngày cũng chưa từng trùng lặp, mà bọn họ, sau khi bị Alvar và Ngao chà đạp còn phải tự mình làm cơm thì rõ. Tuy rằng sau khi ra ngoài du lịch một lần, tay nghề của bọn họ xem như tạm chấp nhận, cũng mang theo đầy đủ lương khô, nhưng làm sao có thể so với những món ăn ngon lành thơm phức trước mặt hai người kia. Ngươi bảo bọn họ sao có thể thoải mái cho được.



Ba người nén giận mà nghiến răng nghiến lợi, cố tình để Fei đến Hoa đô, không chỉ đơn thuần là muốn chặt đứt tình cảm của Iallophil với Fei, làm cho Fei biết được nữ nhân tuyệt vời như thế nào mà còn vì trả thù Iallophil đã dùng đủ mọi cách hành hạ tra tấn bọn họ trên đường đi nữa, hừ, cứ nhìn Fei ôm nữ nhân mà thống khổ đi, cứ ngồi xổm góc tường mà khóc đi. Suy nghĩ thế nên ngay cả lúc ngủ, cả ba đều phát ra tiếng cười cực kỳ quỷ dị.



Nhìn Iallophil và Fei bước qua cổng thành của Hoa đô, ba người đồng loạt lộ ra nụ cười đầy ám muội cùng dữ tợn, khiến cho những người xung quanh nhìn thấy đều phải lùi xa vài bước, ngay cả thủ vệ giữ cổng thành đều cảnh giác, giơ lên vũ khí hướng về phía bọn họ.



Iallophil quay đầu lại liếc nhìn ba người bị chặn ở cổng thành, ném cho cả ba hai chữ “ngu ngốc” bằng khẩu hình rồi cùng Fei sóng vai bước đi, thưởng thức cảnh đẹp của Hoa đô.



Ba người Brent vừa nhìn thấy mấy khẩu hình kia, trong mắt hiện lên lửa giận sôi trào, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại. Iallophil, ngươi cứ đắc ý đi, không lâu sau ngươi sẽ phải khóc thôi. Vấn đề ở cửa thành cuối cùng được Brent giải quyết êm thấm trong hòa bình.
“Được, vậy chúng ta đi ăn.” Lúc này, Iallophil thực sự không muốn để Fei ra ngoài, thế nhưng, đó là ý muốn của Fei, Iallophil không thể cự tuyệt được. Ngẫm lại chỉ cần tránh không đi những nơi nhạy cảm của Hoa đô là được, bất quá, trong lòng hắn vẫn thầm mắng kẻ đã để lộ thông tin này cho Fei biết. (Tạp chí thế giới mỹ thực vô tội kêu lên: không phải ta chủ động để cho Fei xem a.)



Ba người bên kia nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi lập tức đuổi theo. Dù sao cũng là hảo hữu nhiều năm, bọn họ đương nhiên biết Iallophil nghĩ gì. Iallophil, ngươi chưa tới Hoa đô bao giờ, cho nên mới xem thường sự nổi danh của Hoa đô, ban đêm ở Hoa đô chính là thiên đường của nam nhân.



Sau khi hưởng thụ xong một bữa ăn đầy mỹ thực, Hoa đô chào đón màn đêm buông xuống. Vẻ phồn hoa của ban ngày lúc này lại có thêm vài phần phong tình cùng mị hoặc.



Chỉ nhìn lướt qua đều có thể thấy được nữ tử mặc hoa phục đẹp đẽ cùng nam nhân mang ánh mắt đầy ẩn ý. Song phương sóng bước trên đường có vẻ thực kín đáo, chỉ có điều, trong mắt họ đều là dục vọng, liếc mắt nhìn nhau, nếu như đôi bên đều đồng ý liền đi vào trong ***. Thậm chí có người gan lớn hơn, phát ra tiếng thở dốc đầy ái muội ngay tại một góc tối yên lặng nào đó.



Nhìn những hành vi phóng đãng lớn mật như vậy, sắc mặt Iallophil trầm xuống.



Fei nhìn nhìn xung quanh, nhớ tới kinh nghiệm khi còn ở mạt thế, nhu cầu sinh lý bình thường đều chưa có cơ hội phát sinh suốt hai mươi năm từ lúc đến thế giới này, cũng xuất hiện, “Kỹ viện gần đây nhất ở nơi nào?”



Fei hỏi một cách thản nhiên. Ở mạt thế chuyện này chẳng có gì là kỳ lạ, mọi người đều có dục vọng.



Nhưng mà câu này lại làm cho Iallophil, Donald, Brent và Garvin cùng nhìn về phía hắn.



“Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Không biết vì sao, thanh âm của Brent trở nên run rẩy.



“Tìm nữ nhân tính giao.” Lời nói thật tự nhiên lại mang đến chấn động không nhỏ trong lòng mỗi người nghe.