Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ
Chương 74 : Tương hỗ
Ngày đăng: 00:29 22/04/20
Sau khi thân ảnh của Fei khuất khỏi tầm mắt, ba người Donald cũng không nhiều lời nữa. Mặc dù không đồng ý với cảm tình của Iallophil, thế nhưng, người mình yêu cùng một chỗ với kẻ khác, hơn nữa là đang làm loại chuyện vô cùng thân mật kia, trong lòng ai lại thấy dễ chịu? Cho nên, cả ba người bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn thần sắc của Iallophil đang biến đổi liên tục mà không nói gì.
Iallophil nhắm mắt lại, nhưng không cách nào khắc chế bản thân đừng nghĩ đến bộ dạng đang dây dưa với nữ nhân của Fei lúc này. Y sẽ lộ ra biểu tình như thế nào? Tiếng thở dốc say lòng người, thanh âm ám ách, thần sắc thỏa mãn, tất cả hình ảnh từng thấy trong giấc mộng sẽ thật sự xuất hiện, nhưng người đem lại và nhìn thấy được lại không phải chính mình.
Lý trí bảo bản thân phải bình tĩnh, cảm tình lại đang bị lòng đố kỵ dày vò mà trở nên điên cuồng, muốn phá hủy hết thảy mọi thứ, một tiếng nói cứ lặp lại trong đầu rằng, người kia là của ngươi, sao có thể để người khác chạm vào như thế.
“Ta làm không được.” Iallophil cuối cùng cũng có quyết định, hắn đứng dậy, đi về phía căn phòng Fei vừa vào.
“Iallophil, ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi?” Brent nhắm mắt lại, có chút buồn bã, hỏi.
“Phải.” Iallophil kiên định nói. Hắn không muốn để Fei thuộc về người khác, cho dù thật có lỗi với Fei, khiến Fei mất đi cơ hội có được một gia đình bình thường hạnh phúc, hắn cũng không muốn buông tay. Trước hôm nay, hắn cho là mình hiểu được, có thể nhịn đau mà buông tay, nhưng sau khi thấy Fei cùng nữ nhân kiarời đi, hắn mới biết chính mình không thể chịu đựng, không thể chấp nhận chỉ đứng một bên nhìn Fei hạnh phúc, nhìn Fei cười, thân mật khắng khít với người khác, hắn muốn Fei chỉ thuộc về một mình hắn.
Hắn sẽ làm cho Fei hạnh phúc, dốc hết tất cả những gì hắn có, hắn muốn làm cho ánh mắt của Fei luôn luôn đặt trên người hắn, sẽ không chú ý tới bất kỳ ai khác, cũng không có cơ hội yêu mến người khác. Người khiến Fei hạnh phúc chỉ có thể là hắn. Hắn ích kỷ, hắn không muốn để Fei có cơ hội lựa chọn, người duy nhất Fei có thể chọn là hắn.
“Iallophil, ta chúc ngươi hạnh phúc.” Brent bỏ cuộc, lần này bất luận dùng lý do gì lấy cớ cũng không thể kiềm chế Iallophil rồi. Đối với sự cố chấp của y, là hảo hữu, hắn chỉ có thể chúc phúc, hy vọng Iallophil có thể đạt được mong muốn, nếu không, y sẽ làm ra chuyện gì, hắn không muốn suy nghĩ, hậu quả kia thực sự rất đáng sợ.
Iallophil nở nụ cười với ba hảo hữu của mình, đẹp đến mức chỉ cần nhìn là có thể cảm nhận được sự hạnh phúc lúc này của hắn.
“Brent, chúng ta không ngăn cản sao?” Donald hỏi. Nói thật, nhìn thấy nụ cười vừa rồi của Iallophil, nếu như phải ngăn cản, hắn cũng thấy thật tàn nhẫn.
“Chúng ta còn ngăn cản được sao?” Lấy tâm cơ cùng thủ đoạn của Iallophil, tuyệt đối có thể không cho Fei có cơ hội yêu người khác, Iallophil nhất định sẽ khiến Fei cùng hắn dây dưa không rõ cả đời này.
“Nếu năm đó không có trò chơi kia…” Garvin lẩm bẩm.
Donald cùng Brent đều trầm mặc, nếu năm đó không có trò chơi ấy, giữa hai người kia liệu có phát triển thành tình hình như hiện tại không? Lúc này đây, tất cả đều là nếu, bởi vì mọi chuyện đã xảy ra cả rồi.
Bước đến gian phòng mà Fei đã vào kia, Iallophil nghe được toàn bộ tiếng động bên trong vô cùng rõ ràng. Nhìn cánh cửa trước mặt, hắn một cước đá bay, hình ảnh đột ngột lọt vào tầm mắt khiến hắn thiếu chút nữa sẽ giết người.
“Đậm.” Iallophil vừa nói vừa liếm sạch số chất lỏng còn dính trên tay, hành động này của hắn cực kỳ *** mỹ, “Ngươi tích lũy bao lâu?” Hỏi là có ý khác, hắn muốn biết Fei có từng làm với ai hay không.
“Hai mươi năm.” Dư vị làm cho thanh âm có phần biếng nhác, bất quá đáp án của Fei khiến Iallophil rất hài lòng. Đây là lần đầu tiên.
Fei ngồi xuống, kề sát vào Iallophil.
Khuôn mặt vẫn còn ửng hồng bao hàm dư vị sau cao trào kia, làm cho tim Iallophil đập nhanh kịch liệt, còn chưa kịp phản ứng lại, Iallophil liền thét lên một tiếng kinh hãi.
“Fei!” Tay của Fei đã luồn vào trong quần hắn.
“Bây giờ ta giúp ngươi.” Có qua có lại, Fei chính là như vậy.
Fei làm theo đúng những gì hắn vừa làm, huống chi còn là cảm giác do Fei mang lại, điểm này làm Iallophil lập tức lâm vào trầm mê. “Fei…” Thanh âm ám ách không ngừng gọi tên của Fei.
Đột nhiên, có thứ gì đó chạm vào chỗ kia của hắn, cảm giác mềm mại khiến cả người Iallophil cứng đờ, thứ đó là, lập tức nhìn lại, quả nhiên.
“Fei, không cần như vậy, rất bẩn.” Iallophil lập tức đẩy đầu của Fei ra.
“Ngươi cũng đã làm.” Ý là ngươi có thể, ta cũng có thể.
“Không, Fei…” Không giống nhau.
Fei đẩy tay Iallophil ra, tiếp tục.
Loại phục vụ như vậy, Iallophil không thể cự tuyệt, kết quả là thời điểm vừa bị Fei ngậm vào, hắn liền bắn, khiến bạch trọc dính đầy mặt Fei.