Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ
Chương 77 :
Ngày đăng: 00:29 22/04/20
Nếu đối phương đã có sát tâm, Fei cũng sẽ không ngồi chờ chết. Không đợi đối phương chủ động tấn công, hắn đã từ mặt biển nhảy lên con thuyền vàng, đoạt lấy binh khí của kẻ đang đứng gần nhất. Vung tay một cái, kiếm khí phát ra khiến sóng biển quay cuồng, còn con thuyền bị đánh trúng thì nứt thành hai nửa.
Vũ khí có chất lượng quá kém nên không thể thừa nhận khí kình do hắn phát ra, thân kiếm vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, rơi leng keng xuống thân thuyền, trên tay chỉ còn lại cái chuôi kiếm, hắn thuận tay ném đi, chuôi kiếm liền rơi xuống biển. Trong lúc cả chiến trường đang vô cùng tĩnh lặng vì kinh sợ trước thực lực của Fei, những tiếng động kia như chấn động ở màng nhĩ của mỗi người.
Fei lại thuận tay đoạt vũ khí của người đang đứng gần nhất, lần này không sử dụng lực lượng mà là trực tiếp cầm vũ khí xông lên, không ai có thể ngăn cản hắn, mà, kẻ kêu gào muốn giết hắn chính là người đầu tiên bị giết.
“Hắn chỉ có một người, lên.” Lại có một người khác gào lên, khiến cho bọn hải tặc đang sợ hãi khi nhìn thấy Fei nhất kích tất sát lại trở nên hung hãn, đúng vậy a, đối phương chỉ có một người.
Fei cũng không khách khí, chỉ cần là người dám động thủ với hắn, hắn liền nhất kích tất sát, tất cả hải tặc trên con thuyền vàng cứ thế mà bị hắn giải quyết sạch sẽ. Hải tặc trên thuyền không nhiều, còn những tên hải tặc từ thuyền khác qua boong tàu chạy tới, đến bao nhiêu hắn giết bấy nhiêu. Không ai ngăn được hắn, hắn không nhanh không chậm di chuyển về phía trước, vũ khí trên tay không ngừng chế tạo tử vong, làm cho thi thể liên tục ngã xuống dưới chân.
Một đường giết chóc, khiến cho cả người Fei nhuốm đầy máu tươi.
Trước sự sát phạt thong dong của Fei, bọn hải tặc cuối cùng cũng biết sợ hãi, bắt đầu lựa chọn chạy trốn. Fei nhìn đám hải tặc đang bỏ chạy, lại nhìn nhìn vũ khí đã bị vặn cong trên tay mình, chémtiếp một cái. Khí kình hình quạt lan ra trong không khí, những con thuyền hải tặc nằm trong phạm vi khí kình đều mất đi nguyên hình vốn có, sau đó, tất cả đều bị sóng biển cắn nuốt. Bất quá, sóng biển bị khơi lên cũng lan đến người khởi xướng là Fei.
Fei cũng không xoay lại, chỉ nhẹ nhàng bật người lên, sau đó rơi xuống phần đuôi của con thuyền vàng, dùng mũi chân gẩy vũ khí trong tay một xác chết lên, chém về phía đợt sóng lớn đang dâng cao che lấp cả bầu trời. Dưới khí kình của hắn, sóng biển giống như một tấm vải mềm bị cắt làm hai nửa, phần ngọn sóng bị mất lực đẩy, thuận theo sức hút của Trái Đất, quay về lòng biển sâu.
Không nói câu nào với những người còn lại trên thuyền, ném đi vũ khí lúc này chỉ còn lại cái chuôi, Fei nhảy ra khỏi thuyền, dùng bàn chân trần giẫm lên mặt biển, từng bước quay về bờ.
Tất cả đều thực bất khả tư nghị, làm cho những người còn sống sót trong phút chốc đều không biết nên làm cái gì, chỉ ngây ngốc mà nhìn phần còn sót lại của chiến trường trên mặt biển cùng thân ảnh đang rời đi của Fei.
Iallophil đuổi toàn bộ những kẻ dư thừa đi, để lại không gian cho hắn cùng Fei dùng cơm.
Gió biển nhè nhẹ, biển cả rộng lớn, tiếng sóng biển rì rầm, mây trắng đủ loại hình dáng vẽ nên những hoa văn độc đáo trên bầu trời bao la xanh thẳm, đường chân trời thẳng tắp phía xa, dây hoa kiều diễm bám lên lan can, uốn lượn lên cao dần, theo lộ tuyến đã được thiết kế mà bện thành trần nhà, che đi ánh nắng chói chang, vài tia sáng xuyên thấu qua khe hở chiếu xuống mặt đất tạo thành những bóng nắng loang lổ, những đóa hoa lam tử sắc buông rũ trên trần, phía dưới là các món hải sản đặt trên tấm khăn trải trắng tinh trông vô cùng ngon miệng.
Bởi vì Fei không thích uống rượu nên Iallophil đem hoa quả đặc sản ở địa phương ép thành nước trái cây, rót cho Fei một ly đầy. Iallophil vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng gắp cho Fei ít rau, loại bỏ toàn bộ xương trong thịt cá, cắt nhỏ các loại thịt khối lớn, những thứ khó lấy như sò hến đều đem xử lý, đặt vào chén của Fei, hạnh phúc nhìn Fei ăn hết những thứ mình chuẩn bị.
Iallophil cũng không phải không có hồi báo, Fei nhìn thấy Iallophil giúp đỡ mình, cũng thực tự nhiên mà đáp lễ cho Iallophil một ít thức ăn, mặc dù không cẩn thận bằng, nhưng Iallophil vẫn mang theo cảm giác thỏa mãn cùng vui sướng mà nuốt vào.
Sau khi dùng bữa, Iallophil cùng Fei đi dạo trên bờ cát để tiêu hóa. Đi xong một vòng, hai người cột võng giữa hai cây cọ, nằm lên đó, dưới tàng cây rộng mát không bị ánh mặt trời chiếu vào, nhàn nhã nghỉ trưa. Chỉ là, Iallophil không ngủ, vẫn mở mắt thưởng thức gương mặt lúc ngủ của Fei.
Lúc Fei tỉnh lại, Iallophil lấy ra một cái khăn lau mặt từ trong trữ vật không gian, dùng ma pháp chế tạo nước ấm, nhúng ướt khăn, vắt khô rồi đưa cho Fei.
Sau khi lau mặt bằng chiếc khăn nóng ấm, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Bước xuống võng, đi về hướng biển, Fei tràn ngập hứng thú mà nghịch cát, nhặt vỏ sò, mấy con cua nhỏ bắt được trong các cồn cát, hắn đều giao hết cho Iallophil, một ít sò hến cùng cua nhỏ có thể dùng làm thức ăn, cho nên hắn mới đưa cho Iallophil, muốn giữ lại hay làm bữa tối, cứ để Iallophil quyết định.
Trở về biệt thự, Iallophil lại vào nhà bếp, Fei không thích những chuyện cao nhã như cầm kỳ thư họa, cũng sẽ không làm chuyện gì khác để thư giãn, một mình một người nếu không rèn luyện thì là làm những việc giúp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Sau bữa tối, hai người lại đi ngắm sao. Mấy thứ như biểu đồ chòm sao gì đó, Fei hoàn toàn không hiểu, hơn nữa lúc ở mạt thế cũng không thể nhìn thấy sao trời, lúc này nhìn bầu trời đầy sao phía trên cũng không biết thế giới trước kia nằm ở đâu, càng không biết khoảng cách giữa hai nơi có xa lắm không.
Những thứ đã qua, hắn sẽ không hoài niệm, những điều này bất quá chỉ là trí nhớ. Hiện tại, hắn còn sống, hơn nữa sống rất tốt