Xuyên Việt Dị Thế Úy Lam Thiên Không Hạ

Chương 84 :

Ngày đăng: 00:29 22/04/20


Sau khi nhiệt tình mời mọc, Tinh Linh vương lập tức đưa cá lên miệng, hương vị của cá chạm vào đầu lưỡi khiến Tinh Linh vương vô cùng xúc động và tự đắc. Đã lâu không ăn, vẫn cứ ngon như vậy, trù nghệ của mình thật sự là tốt.



Muốn xem xem người kia ăn cá sẽ có phản ứng ra sao, nhưng khi nhìn qua thì thấy y vẫn còn đang nhìn chằm chằm xiên cá.



“Người trẻ tuổi, rốt cuộc là ngươi đang nhìn cái gì?” Tinh Linh vương hỏi.



“Xem có độc hay không.” Fei hiện giờ đang sử dụng “cảm tri năng lực”, dùng trí não phân tích thành phần của xiên cá. Dù sao cũng là người xa lạ, tự nhiên xuất hiện, tự nhiên chủ động nướng cá một cách khả nghi, cho nên Fei càng thêm cẩn thận. Giá trị phẩm đức của Tinh Linh vương trong lòng Fei ít đến đáng thương.



Tinh Linh vương thấy dù tính tình mình có tốt đến thế nào bây giờ gân xanh cũng đã mọc đầy đầu. Ai bỏ độc vào cá a, đồ ăn hắn làm cũng không thể trở thành thuốc độc, còn nữa, phẩm chất Tinh Linh của hắn thấp đến thế sao? Nhìn bề ngoài của mình trông giống như người xấu sao? Vì sao người này lại có loại suy nghĩ như thế?



“Cá không có độc. Ngươi không thấy ta cũng đã ăn rồi sao?” Tinh Linh vương kiềm chế lửa giận, ôn tồn mà nói.



Fei liếc mắt nhìn Tinh Linh vương một cái. Hàm ý rất rõ ràng, ta không tin ngươi.



Không biết nên nói Tinh Linh vương đã lớn tuổi, kiến thức rộng rãi, từng trải nhiều, hay là nói Tinh Linh vương không hổ là có cùng huyết thống với Iallophil, mà có thể đọc hiểu ý tứ của Fei từ khuôn mặt y: ngươi nói không có độc là sẽ không có sao, có thể ngươi đã dùng thủ đoạn nào đó, ăn trước giải dược, hoặc là thủ pháp hạ độc của ngươi vô cùng điêu luyện, xiên cá của ngươi không có độc, xiên của ta thì có, vì để cho ta thả lỏng cảnh giác nên ngươi đã ăn xiên không có độc, để ta không còn cảnh giác nữa, ăn cái có độc, như vậy ngươi cũng đạt được mục đích rồi.



Không tức, không tức. Tinh Linh vương tự nhủ, chính mình không nên chấp nhặt với bậc tiểu bối. Nhưng khi nhìn thấy Fei bắt đầu ăn cá nướng, liền hỏi với ngữ khí quái dị: “Sao? Ngươi phát hiện ra nó không có độc rồi?”



“Ân.” Fei thản nhiên ân một tiếng, đáp lại ngữ điệu quái dị của Tinh Linh vương. Trải qua quá trình phân tích nghiêm mật của trí não, hắn xác định xiên cá này ngoài một lượng rất nhỏ vật chất có hại do hun đốt thì không có bất kỳ độc tố trí mạng nào.



Tinh Linh vương cảm thấy vô lực, có loại cảm giác như mình vừa đánh vào không khí, coi như xong, tự mình tìm phiền não làm gì. Sau đó, hắn vùi đầu ăn cá của mình.
Nhàm chán. Fei chỉ có một đánh giá như thế đối với cuộc đối thoại giữa hai người.



Iallophil vừa ứng đối với Tinh Linh vương, vừa điều khiển ma pháp nấu canh, bản lĩnh nhất tâm lưỡng dụng gần như đến mức hoàn mỹ, cho nên canh cá nấu ra cũng vô cùng mỹ vị.



Chén thứ nhất tất nhiên là đưa cho Fei, rải hành thái lên, thêm muối ăn, đun thành một nồi canh cá màu trắng sữa nóng hầm hập.



“Cẩn thận nóng.” Iallophil cẩn thận nhắc nhở Fei.



Fei tiếp nhận, dùng muỗng khuấy lên, hành thái phía trên tản ra thành từng vòng gợn sóng, lại thổi vài cái, sau đó múc một muỗng đưa vào miệng, ân, thật ngon. Fei híp mắt hưởng thụ, không thể nghi ngờ, trạng thái lúc này của hắn là đánh giá cao nhất đối với tay nghề của Iallophil.



Vẫn luôn quan sát thần sắc của Fei, Iallophil cười đến khóe mắt cong cong. Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt thèm nhỏ dãi của Tinh Linh vương, Iallophil cũng múc cho Tinh Linh vương một chén. Hắn phải để cho Tinh Linh vương biết, trù nghệ của hắn còn cao hơn y một bậc, nếu muốn dựa vào trù nghệ mà dụ dỗ Fei, nằm mơ.



Iallophil cũng không có lòng tốt mà đi nhắc nhở Tinh Linh vương, Tinh Linh vương lại cực kỳ vội vàng, uống một ngụm, thật bất hạnh bị bỏng rồi.



Xứng đáng. Iallophil không có chút thương cảm nào đối với kết cục của Tinh Linh vương, ai bảo Tinh Linh vương xuất hiện giữa hắn và Fei, lại còn có ý đồ dùng thức ăn dụ dỗ Fei của hắn. (Vô Thố: Người ta không có nghĩ như vậy, chỉ là tham ăn mà thôi.)



Tinh Linh vương không biết Iallophil lòng dạ hẹp hòi, thật lòng ca ngợi canh cá do Iallophil nấu, cho dù bị bỏng một chút cũng không gây trở ngại cho sự theo đuổi mỹ thực của hắn. Lần này hắn rất cẩn thận, uống từng ngụm từng ngụm một.



Rất tiếc, Tinh Linh vương không thể hưởng thụ chén canh cá thứ hai, bởi vì Iallophil không áp chế mùi khi nấu, cho nên mùi hương bồng bềnh của canh cá đã đưa quản gia và những người hầu trong cung đến tìm được hắn. Tinh Linh vương đáng thương liền bị người bắt trở về cung, đối mặt với chính vụ phức tạp của Tinh Linh vương quốc.