Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 102 : Khỏi hẳn

Ngày đăng: 22:15 21/04/20


Bởi vì sắc trời còn chưa tối, nên Đồ bế Bách Nhĩ tới con sông trong rừng trúc để y tắm rửa, tránh bị những người khác nhìn thấy. Bởi vì không có áo lót, mặt trong quần áo da thú đều bị mồ hôi tẩm ướt, sao có thể mặc lại được. Đồ hiển nhiên đã nghĩ tới vấn đề này, cho nên hắn mang theo một bộ quần áo mới.



“Đây là A Chức làm cho ngươi đấy.” Mặc bộ quần áo màu trắng xám như dệt từ vải bố cho Bách Nhĩ xong, Đồ nói “Y ngâm lá cây tháp mộc vào trong nước, sau khi vớt ra thì phơi khô, nó liền biến thành như vậy. Các á thú cùng nhau làm, nếu không sẽ không nhanh vậy đâu.” Lấy từng sợi gân lá mảnh màu trắng xám kia dệt thành vải vốn không phải là một chuyện đơn giản rồi, còn muốn làm thành quần áo dĩ nhiên phải tốn rất nhiều công sức.



Quần áo là xiêm y ngắn và quần dài, lấy một sợi dây dài nhỏ làm đai lưng, tay áo và ống quần đều ngắn, cánh tay và mắt cá chân đều lộ ra một khúc, thế nhưng rất lớn, mặc trên người rất rộng rãi, thoải mái, hơn nữa mát mẻ nói không nên lời.



Mặc bộ quần áo này vào, Bách Nhĩ lập tức như biến thành một người khác, giữa nhàn tản lộ ra sự biếng nhác, còn mang theo sự cao quý khó diễn tả. Đồ nhìn, liền cảm thấy tim mình đập thình thịch, ánh mắt không nỡ rời đi. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy, còn có vết sẹo kia, nhưng lại cảm thấy thuận mắt vô cùng, thế nên diện mạo của các á thú mảnh mai khác lại không thể lọt vào mắt hắn được.



“Bách Nhĩ, ngươi thật đẹp!” Hắn nhịn không được nói, trong mắt dâng lên dục vọng nóng cháy, trái cổ di chuyển lên xuống, hiển nhiên đang cố gắng đè nén mình không kích động lột quần áo trên cơ thể người kia xuống.



“Đưa ta lên núi đi.” Biết là cứ tiếp tục ở đây, hai người thể nào cũng lăn một chỗ, Bách Nhĩ liền vội vàng mở miệng. Y đã ở trong nhà rất nhiều ngày rồi, nếu nói không khát vọng được ra ngoài thì là giả, nay vừa lúc có thể nhân dịp mặt trời chưa xuống núi, đi xem thử, khó chịu chất chứa trong lòng cũng sẽ tốt hơn.



Yêu cầu của y đương nhiên Đồ sẽ đồng ý, hắn lập tức cúi người, cõng y lên, đi tới ngọn núi phía Đông. Nếu lúc này đứng trên ngọn núi phía Đông vừa vặn có thể thấy cảnh sắc ánh chiều tà buông xuống.



Thời tiết rất nóng, cho nên Đồ chỉ vây một tấm da thú quanh hông, các á thú cũng vậy, chỉ có mình Bách Nhĩ do vẫn không quen với việc để lộ da thịt, nên còn mặc quần áo da thú thôi. Hồi trước có nội công nên không thấy nóng, mấy ngày nay mất đi nội công, dù ở trong nhà đá, đứng ở chỗ mát vẫn sẽ bị đổ một thân mồ hôi. Hôm nay đổi quần áo, y lập tức cảm thấy sảng khoái vô cùng.
“Ngươi nói xem?” Bách Nhĩ không quay đầu, trong giọng nói lại mang theo chút không vui.



“Ta không biết.” Đồ vùi mặt vào vai Bách Nhĩ, rầu rĩ nói. Hắn không biết đến tột cùng Bách Nhĩ suy nghĩ cái gì, thế nhưng hắn biết rõ, nếu không phải bởi vì chứng bệnh kỳ lạ này, Bách Nhĩ tuyệt đối sẽ không dễ dàng để hắn tới gần như vậy. Vì nguyên nhân như thế, hắn mới có thể sinh ra cảm giác lo được lo mất.



Hiển nhiên cũng đã nhận ra sự thấp thỏm, lo âu từ trên người hắn, Bách Nhĩ không khỏi thở dài, cảm giác không vui cũng bay đi, y trầm giọng nói “Ngươi cho rằng, nếu ta không muốn, ta sẽ dễ dàng tha thứ cho việc ngươi làm ra loại chuyện này với ta sao?” Có lẽ tình cảm y dành cho Đồ còn chưa tới thích, nhưng tuyệt đối không phải là không có chút tình cảm nào, nếu không, mặc dù bị dục vọng khống chế, y cũng sẽ không dễ dàng nhận làm giống cái dưới thân người ta đâu “Huống chi việc ta đã quyết định, thì sẽ không hối hận.” Đây là trách nhiệm nam nhân nên có.



Nghe được lời này, tuy biết tình cảm của y không như mình, thế nhưng Đồ vẫn cảm thấy rất vui, trong lòng không khỏi xúc động, rất muốn lại ôm người trong lòng, đặt lên đá, hung hăng làm thêm một hồi nữa. Có điều không đợi hắn hành động, Bách Nhĩ đã nghiêng đầu, liếc xuống hạ thân hắn, thản nhiên nói “Túng dục thương thân, tiết chế chút đi!” Hai người dán sát vào nhau, sao Bách Nhĩ không cảm nhận được vật cứng đang độn lên mông mình chứ.



Đồ đương nhiên không dám ép y, hắn hậm hực sờ mũi, buông Bách Nhĩ ra, lùi về sau vài bước, sợ ôm tiếp, hắn sẽ không khống chế được. Thấy hắn nghe lời như vậy, trên mặt Bách Nhĩ không khỏi hiện ra nụ cười, đột nhiên y cảm thấy có thể cùng thú nhân này trở thành bạn đời, tựa hồ cũng không phải là một quyết định tồi.



Nhìn mặt trời đã xuống núi, bầu trời bị một màu xanh đen thay thế, hoàng hôn dần dần ghé đi, y rốt cuộc xoay người lại.



“Đi thôi.” Là thời điểm xuống núi, cũng là thời điểm đối mặt với những người khác.