Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 108 : Thức ăn

Ngày đăng: 22:15 21/04/20


Đồ là người rất biết thuận thế đi lên, vừa nghe Bách Nhĩ hứa hẹn, liền nhân cơ hội làm chút việc không đứng đắn. Đáng tiếc tay hắn vừa mới trượt vào trong áo Bách Nhĩ, ở bên ngoài đã truyền tới tiếng Bối Cách gọi Bách Nhĩ, làm hắn tức tới mức muốn kéo tên Hồng tới đánh cho một trận, ai bảo tên đó không biết trông chừng bạn đời mình cho tốt, để y tới quấy nhiễu chuyện tốt nhà người ta.



Bách Nhĩ bật cười, nhét cái cốc trong tay mình vào tay Đồ, chỉnh lại quần áo, mới bước ra ngoài nhà đá. Khi ra ngoài, lúc nhìn qua trước phòng ốc của Lão Ngõa bọn họ, y thấy Cát vu đang chống cây gậy gỗ, ánh mắt u ám chứa đầy thù hận xuyên thấu qua cánh cổng rộng mở, nhìn những người bên ngoài, lúc thấy Bách Nhĩ nhìn về phía mình, ông ta lập tức xoay người trở về phòng, đi lại y như một u hồn.



Bách Nhĩ hơi đăm chiêu thu hồi ánh mắt, Bối Cách từ bên kia đi qua đây đón, y vừa xoa cánh tay nổi da gà của mình, vừa sợ hãi nhìn vào chỗ Cát vu biến mất, mãi tới khi đi tới gần, y mới nhỏ giọng nói “Vu trưởng thật đáng sợ.”



Bách Nhĩ nở nụ cười, với loại chuyện này cũng không đáng để y bình luận, mà y chỉ hỏi “Có chuyện gì à?”



“Bách Nhĩ, ta thấy Hải Nô.” Nghe y nhắc, Bối Cách mới nhớ mục đích mình tới đây, trên mặt lộ ra biểu tình như hả hê lại như thương hại “Lạc chết rồi. Y đi theo năm thú nhân.”



Bách Nhĩ chỉ thản nhiên ừ một tiếng, không nói tiếp. Đối với người phản bội, y không có hứng thú.



Bối Cách rất cẩn thận nhìn y dò xét, sau đó mới nói tiếp “Hiện tại y đáng thương lắm… Tình cảm của y với Lạc tốt như vậy, không ngờ lại ra nông nỗi này.”



“Muốn nói gì thì nói thẳng đi.” Bách Nhĩ nhìn sắc trời, thoáng có chút không kiên nhẫn, nói.



Bối Cách không dám vòng vo tiếp, mà vội vàng nói “Lúc ta trở về, Hải Nô gọi ta lại, nói chuyện với ta một lát. Thật ra ta rất ghét y, vốn không thèm đáp lại, thế nhưng y nói Lạc chết rồi…” Nói tới đây, sắc mặt y có chút bi thương, không phải vì Hải Nô, mà là do chuyện của Hải Nô và Lạc khiến y nghĩ tới mình và Hồng, y nghĩ nếu Hồng chết, y nhất định sẽ sống không nổi. Thế nhưng Hải Nô, Hải Nô đã từng thích Lạc như vậy, cuối cùng lại vẫn đi theo thú nhân khác “Hải Nô nói y không có mặt mũi gặp lại ngươi, nên bảo ta thay y xin lỗi ngươi. Y nói y vốn cảm thấy để Lạc trở lại bộ lạc, một lần nữa được người trong bộ lạc chấp nhận mới là tốt cho Lạc. Nên dù cho cảm thấy rất có lỗi với ngươi, y vẫn khuyên Lạc làm ra chuyện này. Không ngờ ngược lại vì vậy mà khiến Lạc chết.”



Bách Nhĩ nhớ lại lúc trước khi dẫn người rời khỏi sơn động, ánh mắt Lạc nhìn họ khiến lông mày y hơi nhíu lại, nhưng sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh không gợn sóng “Ta biết rồi.” Nếu ở đây có hương hỏa, tiền giấy, khi nghe được tin này, có lẽ y sẽ sẵn lòng vì người đồng bạn ngày xưa thắp một nén hương, đốt vài tờ giấy, và dĩ nhiên cũng chỉ có thế mà thôi.



“Bách Nhĩ, ngươi không tha thứ cho Hải Nô sao?” Không ngờ nghe xong, y lại có phản ứng này, Bối Cách nhịn không được hỏi.
Đào Đào không lên tiếng trả lời, nhưng tay đã bắt đầu động tác, đặt sọt xuống đất, sau đó lấy thịt và trái cây bên trong ra. Bách Nhĩ vội cản lại “Không cần đâu, chỗ chúng ta đủ ăn rồi, ăn không hết lãng phí lắm.”



Đào Đào nhìn về phía Tát, Tát nói “Vậy ngươi giữ lại cho mình ăn đi.” Gã cũng có ý của mình, đồ các á thú tặng, gã không từ chối của ai hết, còn bảo Đào Đào cầm cái sọt để chứa, nhưng bản thân gã thì chưa bao giờ đụng vào. Mấy á thú kia biết rõ thức ăn cuối cùng đều rơi vào bụng Đào Đào, nhưng vẫn làm không biết mệt mỏi, chỉ vì có thể gần gã một chút xíu khi tặng đồ, hoặc nói với gã vài câu.



Tát đã lên tiếng, Đào Đào liền ôm sọt đứng lên.



“Còn gặp cái gì? Ngươi không biết từ chối dùm ta à?” Lúc này Đồ mới không kiên nhẫn nói, tay đã vươn ra cầm tay Bách Nhĩ, hắn chưa từng có một khắc hối hận như bây giờ, sao trước kia lại vì lý do như vậy mà theo đuổi một á thú chứ.



“Ta từ chối rồi, nhưng y cứ khóc mãi ở cửa ấy.” Nói tới đây, Tát cau mày, hiển nhiên là vì nhớ tới một màn khiến gã đau đầu kia. Mãi tới khi canh nóng vào trong cổ họng, lông mày gã mới dãn ra. Thật ra gã có chút khác biệt với các thú nhân khác, gã rất thích ăn rau, nhưng mà hiện tại gã đang ở cùng các thú nhân độc thân, muốn ăn canh rau gì đó, chỉ có thể lăn lộn tới đây thôi.



“Uống xong canh, thì đi xem thử đi.” Bách Nhĩ nói, tự tay múc bát canh rau dại nấu chung với đầu cá cho Đồ, sau đó bảo Cổ lấy một bát cho Đào Đào.



Thấy y không nổi giận, Đồ mới thả lỏng, cũng không sợ nóng, uống mấy ngụm là xong bát canh, tay hắn giữ chặt tay Bách Nhĩ, nói “Ngươi đi cùng ta đi.” Bất cứ chuyện gì có khả năng tạo thành khoảng cách giữa hai người, hắn đều tuyệt đối không cho phép phát sinh.



“Cũng được.” Bách Nhĩ cũng sảng khoái đáp, cầm cốc trà trên bàn súc miệng, rồi mới đứng dậy cùng Đồ đi ra ngoài. Trong suy nghĩ của y, đây không phải chuyện lớn, nhưng nếu bạn đời đã yêu cầu, vả lại cân nhắc tới chuyện khác, y cũng sẽ không từ chối.



Mãi tới khi hai người đi ra ngoài, Tát mới nói với Cổ “A mạt ngươi hiện tại ăn cơm cũng nói chuyện rồi.”



Nghe gã nhắc nhở, Cổ mới phát hiện sự thay đổi của Bách Nhĩ, không chỉ không kỳ quái, ngược lại nó cười hì hì, biểu tình rất là khoái trá. Nó nghĩ là, hóa ra a mạt không còn là a mạt sẽ ngồi một mình, im lặng ăn, xung quanh như toát ra sương mù xa cách nữa. Hóa ra không chỉ a mạt sẽ ảnh hưởng tới bọn họ, mà bọn họ cũng có thể ảnh hưởng tới a mạt.