Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 113 : Ta tên là bách nhĩ
Ngày đăng: 22:15 21/04/20
Lúc Đồ tỉnh lại, xung quanh là một màu tối đen, bên tai có rất nhiều tiếng hít thở, hiển nhiên còn có những người khác, hơn nữa lại không ít, trong mũi lấp đầy mùi hôi thối của mồ hôi và nước tiểu trộn lẫn, khiến hắn xém nữa lại không thể thở nổi. Lưng dán lên mặt đất lạnh lẽo, ẩm ướt, rất không thoải mái, hắn vừa định ngồi dậy, liền cảm thấy cơn đau nhức từ bả vai và chân trái truyền đến, đồng thời còn có một chuỗi tiếng vang thanh thúy phát ra, giống như có thứ gì đó xuyên qua xương bả vai của hắn, vừa cử động liền đau tới mức khiến cơ thể run rẩy, thứ đó va chạm vào mặt đá dưới đất, phát ra âm thanh chói tai giữa không gian yên tĩnh. Hắn hít một hơi lạnh, lại nằm xuống, chỉ cảm thấy khắp cơ thể vì cử động nho nhỏ vừa rồi mà toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Ngươi tỉnh rồi?” Một giọng nói khàn khàn ở cách đó không xa truyền đến.
Đồ đang cố gắng mở to mắt ra, ý muốn thấy rõ hoàn cảnh chung quanh. Sau đó không phụ kỳ vọng của hắn, rốt cuộc ở vị trí gần đỉnh đầu, hắn thấy được một chút ánh sáng trong suốt, mông lung, chắc là ánh trăng, xem ra hiện tại đang là ban đêm.
“Ngươi tên là gì?” Giọng nói kia không nghe thấy hắn trả lời, cũng không nổi giận, mà hỏi tiếp.
Ta tên là gì? Đồ sửng sốt một lát, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là hai chữ Bách Nhĩ, ngoại trừ hai chữ này, lại không có cái gì khác, vì thế hắn theo bản năng trả lời “Bách Nhĩ.” Không biết vì sao, khi nói ra hai chữ này, khóe môi hắn lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, có cảm giác ấm áp chảy qua trong lòng.
Người nói chuyện với hắn tựa hồ sửng sốt một lát, mới nói tiếp “Ngươi không phải thú nhân sao? Sao lại lấy tên của á thú?”
Đồ thở ra một hơi, nghĩ một lát, nhưng cũng không thể nhớ ra cái gì, vì thế hắn hừ một tiếng, nâng mình, sờ soạng bên cạnh xem có cái gì có thể dựa vào không, sau đó liền xê dịch qua, nửa ngồi tựa vào chỗ xem như là khô ráo kia, bởi vì đã chuẩn bị tâm lý, nên miễn cưỡng có thể nhịn cơn đau, làm hết một loạt động tác bình thường không có gì đơn giản hơn này, có điều sau khi hoàn thành, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân hắn giống như đội mưa vậy.
“Ai quy định tên này nhất định phải là á thú mới được lấy?” Chờ khi hô hấp ổn định lại, hắn mới mất hứng nói.
Người kia bị hỏi thì á khẩu, vì thế lại hỏi ngược lại “Vậy ngươi là người bộ lạc nào? Sao lại rơi vào tay Bối Mẫu?”
“Ta…” Đồ dừng một lát, cảm thấy đầu hơi đau, nhịn không được mà khó chịu nói “Sao ngươi hỏi nhiều vậy.” Hắn là người bộ lạc nào… Sao hắn không nhớ ra được? Đây là đâu? Sao hắn lại ở trong này? Từng nghi vấn lần lượt dâng lên, khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra. May mà cái người bị hắn mắng cũng không để ý giọng điệu của hắn không tốt, mà lên tiếng tiếp, giải cứu hắn ra.
“Bởi vì bọn họ đều không nói chuyện với ta, ngươi biết không, trước kia ta thích nói chuyện nhất, không có ai nói chuyện, so với ban ngày kéo dây thừng, làm khổ sai còn khó chịu hơn, ta nghẹn tới sắp phát điên rồi.” Người kia cười ha ha, có chút tự giễu, có chút chua xót.
“Không thể ăn.” Đồ ưm một tiếng, rầu rĩ đáp, sau đó hắn cẩn thận đặt cái chân mới nối xong, tránh không để người khác đụng vào, rồi mới tựa lên tường, nghỉ ngơi.
Nghe thấy câu nói đó, người kia đột nhiên trầm mặc. Qua một hồi lâu, vào thời điểm vì nhẫn nại cơn đói khát mà Đồ muốn lịm đi, thì lại nghe y nói “Không ăn cũng tốt.”
Đồ chợt mở to mắt, có chút cảnh giác nhìn về phía truyền tới giọng nói, hắn thấp giọng cảnh cáo “Đừng có nghĩ tới chuyện đụng vào nó.”
Người kia lại như không nghe ra sự đề phòng trong giọng nói của hắn, mà xích lại gần hơn, sau đó dùng âm thanh chỉ đủ hai người có thể nghe, thần bí nói vào tai Đồ “Nhớ kỹ, lần sau có đói cũng không được để mình ăn no.”
“Tại sao?” Đồ không quen người khác dựa vào hắn gần như vậy, muốn xích ra nhưng lại lười động, bởi vì việc nối xương lúc nãy đã hao hết sức lực của hắn.
“Cũng đừng để mình bị Bối Mẫu coi trọng.” Người kia không đáp, tiếp tục nói, sau đó tự nhủ “Từ lúc chân ngươi bị gãy, sao họ có thể coi trọng ngươi được chứ.”
“Không phải các ngươi muốn Bối Mẫu làm bạn đời sao?” Đồ hỏi lại, bị y ảnh hưởng, hắn cũng đè giọng mình xuống cực thấp. Đương nhiên, trong lòng không khỏi hoài nghi là đối phương không muốn có nhiều đối thủ cạnh tranh, trong mắt hắn, nếu như được Bối Mẫu coi trọng, không chỉ có thể thoát ly tình cảnh hiện tại, còn có thể cưới được á thú đẹp làm bạn đời, như vậy thế nào cũng thấy rất lời, tuy hắn không có tâm tư này, nhưng vẫn rất phản cảm với việc người khác xem hắn thành kẻ ngốc.
“Trước kia là không biết, đương nhiên muốn á thú đẹp làm bạn đời, thế nhưng hiện tại… Tóm lại, ngươi nghe theo ta là được rồi.” Trong giọng nói của người kia có cảm giác như không biết phải nói làm sao.
Đồ không lên tiếng trả lời, sờ trái mật quả kia, từ từ bình tĩnh lại. Người kia đợi thật lâu vẫn không nghe hắn đáp, đại khái cũng mệt rồi, nên y nghiêng người nằm xuống, thoáng chốc liền truyền tới tiếng ngáy mệt mỏi.
Đồ không nằm, cứ ngồi như vậy, chóp mũi vấn vương mùi mật quả, chẳng qua bao lâu cũng chìm vào mơ màng, giữa lúc nửa tỉnh nửa ngủ, tựa hồ thấy được ai đó dưới ánh chiều tà mỉm cười với hắn, khiến trong lòng hắn tràn ngập cảm xúc hạnh phúc. Sau khi bừng tỉnh, đối mặt là một căn phòng tối đen và hôi thối, cùng với tiếng ngáy liên tục, một cảm giác bi thương và nhớ nhung khó hiểu chợt ùa tới, khiến hắn không nắm bắt được, thậm chí ngay cả trong mộng cũng không nhớ nổi.