Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 119 : Trở về
Ngày đăng: 22:15 21/04/20
Thủ lĩnh của Bối Mẫu tên là Thanh La, mắt dài mi cong, mũi thẳng môi dày, không thanh tú như á thú bộ lạc trong rừng núi, nhưng cũng không quá thô kệch như thú nhân, đúng là dung mạo đẹp hoàn hảo. Mỗi một Bối Mẫu gần như đều có diện mạo như vậy, thế nhưng Thanh La là người đẹp nhất trong đó, ở giữa hai lông mày có một nốt ruồi son, chia khuôn mặt xinh đẹp thành hai phần, khiến người ta bị mê hoặc.
Bách Nhĩ cảm thấy nếu mình yêu thích nam tử, tất nhiên cũng sẽ bị người này hấp dẫn. Đương nhiên đó chỉ là nếu như mà thôi, tuy hiện tại y đã chấp nhận Đồ, thế nhưng không có nghĩa y sẽ có cảm giác tương tự thế với các nam nhân khác.
Thanh La không có sự kiêu ngạo như á thú thông thường, lời nói của y ôn hòa, thân thiết, khiến người ta bất giác sinh hảo cảm. Thế nhưng Bách Nhĩ lại cảm thấy một cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp ở trên người y. Chẳng qua sau cái vẻ thân thiết đó là một nụ cười dối trá, không để lộ ra sự lãnh đạm, dưới đôi mắt xinh đẹp kia là sự u ám và tính kế, trong phút chốc Bách Nhĩ có cảm giác như quay ngược lại thời gian, giao tiếp cùng mấy tên quan lại lõi đời, sự cảnh giác lười biếng lâu nay lập tức thức tỉnh.
Vẫn duy trì tính thật thà của đại lục thú nhân mà hỏi thẳng Thanh La vài câu, từ miệng đối phương biết rằng họ chưa từng gặp Đồ, Bách Nhĩ nói cảm ơn rồi rời đi, nhưng trong lòng lại hạ quyết định, đi tìm đảo Bối Mẫu.
Bối Mẫu chỉ ở lại tụ hội một ngày, bọn họ vốn tới trễ, lúc này bộ lạc muốn tới cũng đã tới đủ, người tình nguyện đi theo họ rất nhanh chóng được chọn ra, cũng không nhiều, chỉ là năm sáu người, đều là thú nhân không có người nhà, tới từ bộ lạc xa xôi. Bởi vì để ý nhóm Bối Mẫu này, nên Bách Nhĩ lập tức nhận ra mấy bộ lạc ở gần lại không có một thú nhân nào tiến lên tìm bạn đời, điều này càng làm cho sự hoài nghi trong lòng y sâu hơn.
Lúc Bối Mẫu rời đi là chiều tối, họ lại kết thành một vật màu trắng, để các thú nhân ngồi ở trên, sau đó rời bờ biển. Bách Nhĩ dặn đám Kỳ Hạ vài câu, nói với họ, y sẽ rời đi vài ngày, để họ nhân dịp y không ở đây, tiếp tục thám thính chuyện mất tích của Đồ, đồng thời tìm nguyên liệu để làm thêm hai cái bè, tới lúc đó để chở đồ vật mang về. Cổ ngược lại muốn đi cùng, nhưng Bách Nhĩ không đồng ý, dù sao đối mặt với chủng tộc y chưa nắm rõ chi tiết, mà lại ở trên biển lớn, dù Bách Nhĩ tự cho mình võ công không kém cũng không dám chủ quan.
Nhìn sắc trời tối đi, Bách Nhĩ mang theo nón, áo mưa để ngừa trời đột nhiên đổ mưa, tìm tới bè trúc họ giấu trong bãi đá ngầm, không lấy sào trúc, cứ như vậy đứng ở đầu bè, dùng nội lực truyền xuống dưới chân, điều khiển bè nhanh chóng đuổi theo hướng Bối Mẫu biến mất. Tốc độ Bối Mẫu đi cũng không nhanh, chỉ non nửa canh giờ đã thấy dấu vết của vật màu trắng trong đêm đen. Bách Nhĩ hạ tốc độ xuống, đi xa xa ở phía sau. May mà hôm nay không đổ mưa lớn, nếu không sao có thể thuận lợi như vậy.
Có lẽ là chưa từng lo lắng có người có thể theo dõi họ trên biển, nên các Bối Mẫu căn bản không chú ý đàng sau, còn vài thú nhân kia, bởi vì lúc này bị vây giữa biển khơi rộng lớn, đen kịt, vô bờ bến, khiến hưng phấn ban đầu khi được lựa chọn của họ biến thành run sợ, là sợ Bối Mẫu tản ra làm họ rơi xuống biển, nên làm gì còn tâm tư đi chú ý chuyện khác.
Bách Nhĩ vốn muốn nói gì đó thì chợt dừng lại, mũi chân đạp lên bè, rồi nhảy lên bờ, một tay ôm lấy Mục đã nhào tới “Thời gian ta ra ngoài, các ngươi có ngoan không?” Y cười, hỏi Mục và các tiểu thú nhân đã xúm lại.
“Ngoan, chúng ta đều rất ngoan. Chúng ta vẫn chăm chỉ học tập với luyện công.” Mục không suy nghĩ đã gật mạnh đầu, cuối cùng còn không quên bắt Duẫn tới làm nhân chứng “A phụ, có phải không?”
Duẫn hừ một tiếng, đưa tay chuẩn xác kéo Tiểu Mục bám trên người Bách Nhĩ xuống “Nói với con bao nhiêu lần rồi, trong bụng Bách Nhĩ có thú con, không được nhào vào người y như thế nữa.”
Mục bị dạy dỗ, liền cúi thấp đầu, có chút bất an liếc qua cái bụng còn bằng phẳng của Bách Nhĩ, mấy tiểu thú nhân khác thấy thế, đều nhịn không được che miệng cười trộm, âm thầm cảm thấy may mắn mình không có nhào lên cùng Mục, nếu không chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.
“Không sao đâu.” Bách Nhĩ xoa đầu Mục, cười nói với Duẫn.
Y đã nói như vậy, Duẫn đương nhiên không thể tiếp tục giáo huấn con trai mình, chỉ là tai hắn giật giật, ở trong tiếng người hỗn độn không có nghe thấy giọng nói mình chờ đợi, trong lòng hắn không khỏi thở dài. Nặc đứng bên cạnh Tát cũng quét một vòng trên bốn bè, sau đó không hỏi cái gì, chỉ nói “Đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Biết họ quan tâm mình, trong lòng Bách Nhĩ cảm thấy ấm áp, cũng không nói nhiều, mang theo Cổ đã lên bờ, đi tới bên cạnh y về nhà đá của họ. Còn chuyện người bộ lạc Thanh Hà, đương nhiên có đám người Tát an bài rồi.
p/s: chap sau Bách Nhĩ sinh con nhé.