Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 124 : Bộ lạc dũng sĩ

Ngày đăng: 22:15 21/04/20


“Vẫn còn sống.” Mấy người lục soát phụ cận một lần, cuối cùng trở lại ngọn núi hắc thạch, nhìn thấy vài Bối Mẫu đã hóa thành con sò nằm tại chỗ, trên vỏ màu trắng ngọc có dính máu, hiển nhiên là bị thương lúc trước nên không thể chạy trốn.



Đồ bảo Nguyên mang theo hai thú nhân đi thả thú nhân trong các động ra, còn mình thì đi cùng đám Hạo, tính hỏi từ miệng mấy Bối Mẫu này vài thông tin hữu dụng. Nhưng mà điều khiến họ bất ngờ là, vỏ của Bối Mẫu dày mà trơn, cắn không được, đập cũng không bể, nhất thời có chút không biết phải làm sao. Thế nhưng nếu không hỏi ra, xích đá trên vai mấy thú nhân ở trong huyệt kia lại không có cách tháo xuống, các thú nhân đều thử qua, vật đó dùng nanh vuốt của họ không thể làm đứt được, nếu không sao họ lại ngoan ngoãn để cho bị nhốt như thế.



“Đặt lên lửa, nướng.” Đi mấy vòng, nghĩ không ra cách có thể cạy vỏ sò ra, Đồ nổi giận ra lệnh.



Thú nhân ở lại cùng hắn nghe thấy đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Hạo không nói lời nào, bắt đầu ra tay. Một lát sau, những người khác cũng vội vàng giúp đỡ. Sau khi lửa bùng lên, không qua bao lâu, Bối Mẫu bị đặt ở trên liền lên tiếng cầu xin.



Những câu hỏi kế tiếp liền trở nên đơn giản. Từ miệng vài Bối Mẫu, họ biết được, thứ bôi lên xích hắc thạch là dịch lúc họ với thú nhân *** tiết ra, loại này có lực hấp dẫn rất lớn với cỏ diệp bạch huệ. Còn biện pháp dùng hắc thạch tạo ra binh khí là bộ lạc Ưng tộc ở phương Nam dạy cho họ. Bộ lạc Bối Mẫu có giao dịch với Ưng tộc phương Nam, Bối Mẫu dâng lên hắc thạch, muối và các hải sản khác, để đổi lấy cách tạo binh khí và thú nô. Ngay cả biện pháp xuyên qua xương bả vai và xây dựng thành trì cũng là học từ bên đó. Hắc thạch càng đốt càng lạnh, cứng vô cùng, thế nhưng nếu lúc đốt, cho thêm cỏ diệp bạch huệ, không cần nhiệt độ quá cao liền có thể khiến nó tan ra, chờ sau khi thành hình, để nguội, lại càng cứng chắc hơn trước.



Đối với lai lịch của Đồ, ngược lại có người còn nhớ rõ, là lúc trước vào dịp trăng tròn mang thú nhân từ bờ biển về, họ dùng một con dao hắc thạch đổi với bộ lạc Giao Nhân. Lúc đổi cũng không biết hắn bị gãy chân, chỉ cảm thấy thú nhân này cường tráng, chờ sau khi tỉnh lại, nói không chừng có chút tác dụng. Nắm giữ cách tạo ra vũ khí, lại không thiếu hắc thạch cho họ dùng, nên một con dao hắc thạch này trong mắt họ chẳng là gì cả, vì vậy đổi lấy hắn cũng không thấy tiếc. Còn bộ lạc Giao Nhân kia lấy người từ đâu, họ cũng không biết.



Nghe đến đó, Đồ không khỏi giận dữ, trong lòng ghi nhớ món nợ này với bộ lạc Giao Nhân.



“Các ngươi… các ngươi tại sao lại ăn thú nhân?” Đúng lúc này, Hạo mở miệng, lúc nói tới chữ ăn, sắc mặt hắn hơi tái đi, hiển nhiên là nghĩ tới thảm trạng của thú nhân ở động cây kia. Tuy từng nghe Long miêu tả qua, thế nhưng chính mắt nhìn thấy, cảm giác đương nhiên bất đồng. Nghe hắn hỏi, mấy thú nhân khác thế mới biết thú nhân chỉ còn lại nửa mình trên là bị ăn, trong ngực không khỏi cuồn cuộn dâng lên, muốn phun thẳng ra thứ ăn buổi tối.



“Tộc ta chỉ khi ăn thịt của bạn đời mới có thể sinh con thành công.” Nhắc tới vấn đề này, Bối Mẫu kia không hề có ý sám hối, bộ dáng hiển nhiên mà trả lời.




Trên thực tế, lúc này Đồ đã đả thông Đại chu thiên, đừng nói đặt chân lên tầng băng này, mà ngay cả mượn những sinh vật nhẹ trôi nổi trên mặt biển cũng đủ để hắn vượt qua. Đáng tiếc hắn có một thân nội lực lại không biết sử dụng, chỉ có thể mỗi ngày sau khi săn thú xong, đứng ở trên đá ngầm, nhìn biển, than thở, nghĩ làm sao tới lúc mùa tuyết rơi qua đi vẫn có thể dẫn người ra khỏi đảo.



“Thú nhân các bộ lạc ven biển không có ai ở đây hết.” Hôm đó, Long tới bên cạnh hắn, dưới cơn gió rét khiến người ta run bần bật, nói với Đồ. Đồ mất trí nhớ, nên không biết chuyện các bộ lạc phụ cận, thế nhưng các thú nhân khác lại biết rõ, chỉ ở chung vài ngày, liền nói rõ lai lịch của mình, sau đó liền phát hiện ra tình huống kỳ lạ này.



“Có vấn đề gì?” Đồ thu hồi ánh mắt nhìn ra mặt biển, hỏi.



“Mỗi lần tụ hội đều cử hành ở bộ lạc ven biển, bọn họ gần bộ lạc Bối Mẫu nhất, theo lý thú nhân của họ tới đây phải là nhiều nhất mới đúng.” Long biết tình huống của Đồ, nên gã kiên nhẫn giải thích.



Ánh mắt của Đồ lạnh đi “Đã có nghi ngờ, thì phải làm cho rõ.” Dừng một lát, hắn hỏi “Giao Nhân là bộ lạc ven biển?”



“Đúng vậy.” Long cũng nghe Hạo nói, Đồ là bị bộ lạc Giao Nhân đổi tới đây, lúc này liên hệ hai sự kiện, nghi ngờ trong lòng không khỏi càng tăng lên.



“Tốt lắm.” Đồ cười lạnh, chỉ nói hai chữ như vậy.



Mùa tuyết rơi này cứ như vậy mà qua, trong tĩnh lặng ẩn náu mùi vị của máu tanh.