Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 132 : Khôi phục trí nhớ
Ngày đăng: 22:15 21/04/20
Giống như bộ lạc Bách Nhĩ đang toàn lực chuẩn bị qua mùa đông và đối phó với Ưng tộc, bộ lạc Dũng Sĩ cũng đang làm hai việc này. Đương nhiên, mặt sau của một chuyện trong đó là tự họ đưa tới. Vốn bởi vì cách biển rộng và núi rừng trùng điệp, Ưng tộc muốn đánh tới bờ biển cũng phải chinh phục rừng rậm Lam Nguyệt trước. Dù sao muốn thăm hỏi chiến sĩ hành quân xa, người dụng binh cũng không áp dụng được. Kể cả lần trước giao chiến với bộ lạc Dũng Sĩ trên đảo Bối Mẫu cũng là vì họ thấy Bối Mẫu mãi không đưa hắc thạch tới, mới phái người đến thúc giục, không ngờ, chẳng những không tìm được Bối Mẫu, mà còn gặp thú nhân từng làm nô dịch, hai bên mới nảy sinh xung đột, cũng không phải là cố ý tìm tới bộ lạc Dũng Sĩ gây chuyện. Bay qua biển khơi đối với Ưng tộc cũng là một chuyện rất lao lực, đó là lý do đơn giản họ sẽ không làm loại chuyện này. Cho nên lần đó tuy họ bị thất thế, thế nhưng Ưng chủ vẫn không nghĩ tới chuyện trong thời gian ngắn tấn công bộ lạc Dũng Sĩ.
Chẳng qua nghĩ tới tính cách chỉ luôn biết ức hiệp tộc khác của tộc trưởng Ưng tộc, thủ lĩnh Đồ của bộ lạc Dũng Sĩ cũng không có ý tứ chỉ thích nghe theo chiều hướng tốt đẹp như vậy. Bởi trong mắt Đồ, Ưng tộc là ngọn nguồn của tất cả tội ác. Nếu Ưng tộc không làm ra xích hắc thạch, biện pháp xuyên qua xương bả vai và xây dựng cái thành trì bằng đá quỷ quái kia, thì Bối Mẫu sao dám đem về một lượng thú nhân lớn như vậy, dẫn tới thú nhân bọn họ rơi vào tình cảnh đau thương. Mà bọn Ưng tặc này còn dám tới đảo, giết người xong liền bỏ chạy, quả thật không thể tha thứ, vì thế hắn mới vung mạnh tay, giáo huấn cho một trận.
Vũ khí hắc thạch Bối Mẫu bỏ lại, họ đã nghiên cứu kỹ trong suốt mùa tuyết rơi rảnh rỗi, cũng tạo ra một số lượng lớn để sử dụng. Mùa mưa vừa đến, họ lại tìm hết cây gỗ to ở bên trong, sau đó tu sửa một chút, liền có thể nổi ở trên mặt nước để chở người. Còn việc đẩy cho gỗ di chuyển tới, họ bắt chước Bối Mẫu, ban đầu là dùng tay, sau này mới nảy sinh ra ý lấy gỗ dài làm mái chèo, chèo vừa nhanh lại vừa tốn ít sức. Thường ngày họ xem đây là trò chơi, cuối cùng luyện thành bản lĩnh chèo thuyền.
Cây cối ở đây rất to, rất cao, một cây phải mười mấy người mới ôm xuể, sau khi chặt xuống, phơi khô, có thể chở được hơn trăm người. Có điều loại cây gỗ này chỉ có thể đi lại trên biển, nếu đi trên sông lại không dùng được. Cộng thêm nếu chỉ có vài người mà dùng cái thuyền lớn như vậy lại rất bất tiện, nên sau khi làm xong ba cái thuyền dài, họ lại lấy một cây đại thụ, chặt thành vài khúc, sau đó làm ra mấy cái thuyền nhỏ, nhọn hai đầu, cái đó mới nhẹ nhàng và di chuyển nhanh hơn. Từ đảo Bối Mẫu đến bờ biển chỉ mất có một ngày. Đương nhiên, loại thuyền nhỏ này cũng chỉ có thể dùng khi sóng yên biển lặng thôi, nếu gặp cuồng phong bão táp, thật sự không khống chế được. Ngay cả tấn công thành gần biển của Ưng chủ, họ cũng tập luyện trước thật lâu rồi mới đi. Vốn còn tưởng rằng phải trải qua một đại chiến sinh tử, nào ngờ vận khí lại tốt như vậy, đúng lúc Ưng chủ đem quân đi đánh rừng rậm Lam Nguyệt, khiến họ nhặt được một món hời lớn.
Có điều, chịu một vố đau như vậy, Ưng chủ khẳng định sẽ không để yên, cho nên họ tích cực chuẩn bị chiến tranh cũng là điều tất yếu.
Mà thời điểm bận rộn chuẩn bị chiến tranh và chuẩn bị thức ăn qua mùa đông, lại có người rảnh rỗi bận tâm tới chuyện chung thân đại sự của Đồ. Người này dĩ nhiên là Nguyên, chuyên gia nói nhiều và thích chõ mũi vào chuyện của người khác.
Sau khi Đồ dẫn bọn họ thôn tính mấy bộ tộc ở ven biển, cũng có không ít á thú độc thân, rất nhiều huynh đệ đều nhân cơ hội này tìm một bạn đời cho mình. Trải qua chuyện của Bối Mẫu, đối với á thú, dù cho họ vẫn còn chút tôn trọng vì đã quen từ nhỏ, nhưng lại không thể nào theo đuổi, tán tụng như quá khứ. Mỗi một bộ tộc sáp nhập, những á thú trưởng thành chưa có đôi, họ đều có thể lựa chọn một người làm bạn đời. Đương nhiên, thú nhân có công lao càng lớn thì càng được ưu tiên. Còn thú nhân độc thân ở những tộc có á thú, chỉ đành hi vọng các tộc bị thôn tính tiếp theo sẽ có nhiều á thú hơn tộc mình.
Một năm này, Long, Nguyên thân cận với Đồ nhất đều đã tìm được bạn đời, chỉ có mình lão đại của bọn họ là đều gai mắt với các á thú. Nguyên cũng từng hỏi Đồ, đến tột cùng là hắn muốn tìm á thú thế nào. Đồ trả lời, phải đẹp nhất. Không thể không nói, dù đã mất trí nhớ, thì sự cố chấp hồi bé vẫn khắc sâu vào xương tủy hắn.
Đẹp nhất? Nguyên cảm thấy câu trả lời này rất dễ chấp nhận, dũng sĩ xuất sắc nhất dĩ nhiên phải sánh đôi với á thú xinh đẹp nhất. Cộng thêm sau khi nhìn thấy Bối Mẫu, lại nhìn các á thú khác, quả là có chút bình thường, thế nhưng muốn tìm một người có dung mạo sáng bằng á thú của Bối Mẫu lại chẳng dễ gì.
Có điều, một khi đã có lòng thì chẳng có chuyện gì là làm không được cả. Lần này Đồ từ thành Huyền Vũ về có dẫn theo cả á thú, đúng là có một hai người có dung mạo rất xuất sắc, mà trong đó có một người đẹp chẳng kém gì thủ lĩnh Thanh La của Bối Mẫu. Vì thế á thú này được tắm rửa sạch sẽ, mặc vải lụa trắng đặc thù ở Bối Mẫu, còn đeo thêm một vòng hoa, sau đó được đưa tới động cây của Đồ. Hiện tại phần lớn thời gian họ đều ở trên đảo, ngay cả các tộc bị họ thôn tính cũng bị đem tới đây, để tránh Bối Mẫu quay trở lại, hoặc là Ưng tộc tới đảo cướp lấy hắc thạch.
Trong thời gian sau khi Đồ trở về, vẫn cùng đám Long trèo đèo lội suối, thăm dò địa hình của tiểu đảo này, tự hỏi bố trí làm sao mới có thể khiến Ưng tộc đến được nhưng không đi được, dù cho không thể bắt hết chúng, cũng phải để chúng chịu cực khổ, đồng thời giảm khả năng thương vong của bộ lạc xuống mức thấp nhất.
“Bách Nhĩ, ngươi đang tìm gì vậy, ta giúp ngươi?” Nguyên vẫn đi theo sau hắn, thấy hắn vội vàng không có trình tự gì hết, liền nhịn không được hỏi.
“Đồ.” Đồ không dừng lại, trong số thức ăn bộ lạc chuẩn bị qua mùa đông, hắn đều lấy ra một chút, tất cả đều là những thứ rừng rậm Lam Nguyệt không có.
“Cái gì?” Nguyên nghe không hiểu, liền hỏi lại, nhưng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị hắn đạp.
“Đồ. Ta tên là Đồ. Bách Nhĩ là bạn đời của ta.” Bất ngờ là Đồ lại kiên nhẫn đáp, nói xong câu cuối cùng, trên mặt hắn còn lộ ra nụ cười dịu dàng.
Nguyên nhất thời có cảm giác như gặp phải quỷ, lắp bắp nửa ngày cũng chưa thể nói ra câu gì.
“Thất thần làm gì, mau giúp ta tìm chút đồ đi, ta muốn trở về một chuyến.” Đồ trách mắng, trong giọng nói cũng không có thiếu kiên nhẫn hay tức giận “Đã lâu như vậy ta vẫn chưa trở về, chắc chắn Bách Nhĩ sẽ rất giận, phải lấy thật nhiều đồ vật mới lạ về dỗ y vui vẻ mới được. Cái cây gỗ trôi được trên mặt nước mà chúng ta làm ra, y nhất định sẽ rất thích, không giống bè, có khi còn ngâm được trong nước. Còn có hắc thạch nữa, y vẫn luôn muốn biết hắc thạch làm sao để nung chảy, hiện tại có thể hoàn thành tâm nguyện của y, y biết chuyện này, nhất định có thể sử dụng hắc thạch làm ra vũ khí lợi hại hơn. Lâu như vậy không gặp, không biết bây giờ y thế nào… Đúng rồi, mật quả, ở đâu có mật quả, ta phải đi hái một ít mang về, cái trái lần trước bị hư mất rồi…” Hắn vừa lải nhải vừa tìm đồ vật, thế nhưng tìm thật lâu lại chưa tìm ra được thứ gì vừa ý.
“Thủ lĩnh, ngươi đang khẩn trương.” Nguyên chưa bao giờ thấy Đồ luyên thuyên như vậy, nhịn nửa ngày, vẫn là nhịn không được mà toát ra một câu như vậy.
“Ta khẩn trương? Hừ, ta không khẩn trương, ta là vui mừng, chứ không phải khẩn trương…” Đồ theo bản năng phản bác, lặp lại hai câu, lại không đè nén được bối rối trong lòng, hắn ôm chặt ngực, ngồi xuống tảng đá bên cạnh. Sau khi hưng phấn vì trí nhớ khôi phục, tiếp đó hắn không chỉ là khẩn trương, mà còn có hoảng sợ. Hắn sợ mình biến mất trong mấy mùa qua, Bách Nhĩ sẽ đau lòng, và hắn càng sợ hơn là Bách Nhĩ sẽ quên mất hắn.
“Bách… Đồ, ngươi làm sao vậy?” Hôm nay Nguyên nhìn thấy thủ lĩnh vẫn luôn mạnh mẽ, giống như không có gì không thể chinh phục được lại lộ ra một mặt không nên để người ta biết, khiến y không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Đồ không đáp, nghĩ đến Bách Nhĩ, trong lòng hắn vừa vui mừng vừa đau như cắt