Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 137 : Nguyên nhiều chuyện

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Đồ mời Nguyên tới nhà, chính thức giới thiệu bạn đời và bốn đứa con của mình cho y. Tuy bình thường hắn thường chê Nguyên nhiều chuyện lại đáng ghét, thế nhưng thực tế trong lòng Đồ sẽ vĩnh viễn không quên, nếu lúc trước không phải mỗi ngày Nguyên đều lấy thức ăn và nước uống đem về cho mình, hắn cũng sẽ không sống nổi.



Bách Nhĩ và Cổ tự mình dâng trà và thức ăn cho Nguyên, nhưng không nói cảm ơn. Ơn cứu mạng của y, há chỉ vài câu có thể hồi báo.



Ban đầu Nguyên còn hơi gượng gạo, thậm chí có chút kính sợ Bách Nhĩ, sau đó chơi cùng vài đứa nhỏ, lại thấy tính tình Bách Nhĩ ôn hòa, cũng không còn vẻ hung dữ, sắc bén như lúc chiến đấu với Đồ, nên cũng dần thả lỏng. Mà vừa thả lỏng ra, là tự nhiên sẽ bắt đầu nói nhiều lên, kể không sót bất cứ chuyện gì đã trải qua mà Đồ cố ý lơ đi, mặc cho Đồ ở bên cạnh liên tục nháy mắt ra dấu, cũng chẳng thể nào ngăn được cái miệng của Nguyên.



Vì thế Bách Nhĩ biết Đồ tuy mất trí nhớ nhưng vẫn nhớ rõ tên của mình, còn hiểu lầm thành tên của hắn. Rồi biết hắn quý trọng trái mật quả kia như thế nào, lúc mật quả thối còn sa sút *** thần một thời gian. Lại biết được vì miếng xương đeo trước ngực, mà hắn suýt chút nữa bị Bối Mẫu đánh chết… Càng nghe Bách Nhĩ càng khó chịu, đợi đến lúc Nguyên kể tới chuyện Đồ trốn thoát khỏi Bối Mẫu, sau đó dẫn dắt các thú nhân lấy được các chiến tích huy hoàng kia, Bách Nhĩ đã nói thất lễ, rồi đứng lên đi ra ngoài phòng cho thoáng khí.




Nghe vậy, Bách Nhĩ cười khổ, y nào biết mình sẽ “lợi hại” như vậy. Có điều cẩn thận hồi tưởng lại quá khứ, thật ra cũng không phải không có dấu tích để tìm ra “Có thể là do sự cố luyện công lần trước, lúc ấy tất cả nội lực đều bị hút vào…” Y chỉ chỉ chỗ Vĩ Lư, cảm thấy ánh mắt thú nhân kia lại tối đi, Bách Nhĩ liền thu tay lại, dùng lời nói dời lực chú ý đi “Khi đó, không phải ngươi nói trên người ta có mùi gì sao, có thể là nguyên nhân này. Nhưng mà không có cách nào dạy cho các á thú khác, họ luyện không thành còn chưa tính, nếu thật sự luyện tới mức độ kia, không may mắn được như ta, nói không chừng cả đời bị liệt, kể cả có mang thai được vài đứa con thì sao chứ, không chỉ không sinh ra được, mà có khi cả mạng sống cũng phải trả giá.” Đây là nguyên nhân y bỏ đi ý tưởng dạy các á thú học nội công. Đương nhiên, nếu có một ngày, năng lực của y mạnh tới mức có thể giải quyết vấn đề cơ thể của á thú, y sẽ không keo kiệt mà dốc lòng dạy bảo.



“Vậy nếu lúc ***, bảo thú nhân dùng nội lực tẩm bổ nơi này của á thú…” Đồ nghe vậy, trong lòng vừa động, liền nói ra suy nghĩ kỳ lạ, đồng thời đưa tay sờ lên chỗ Vĩ Lư của Bách Nhĩ, sau đó không khống chế được mà trượt tay xuống dưới, hô hấp dần trở nên nặng nề.



Vì thế tán gẫu coi như bình thường một hồi cứ như vậy bị cắt ngang đột ngột, mà thay bằng hai cơ thể rắn chắn kịch liệt quấn lấy nhau. Đang say sưa làm, Đồ đột nhiên nhớ tới biện pháp mình đưa ra lúc nãy, hắn theo bản năng vận chuyển nội lực, thử dịu dàng bao bọc lấy chỗ sâu trong Vĩ Lư dùng để chứa thú con của Bách Nhĩ, dự định chỉ cần hơi thấy không ổn sẽ lập tức thu lại ngay.