Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 143 : Kế dụ địch

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Dựa theo ý tưởng của Bách Nhĩ, thay vì chờ Ưng tộc không biết tấn công lúc nào, tấn công từ đâu, chi bằng chủ động dụ địch tiến vào, mấy gian tế lúc trước giữ lại cũng nên phát huy tác dụng rồi. Mùa tuyết rơi không cần suy tính, hiện thực là Ưng tộc bay trên trời cao, sẽ bị tuyết nhiễu loạn tầm mắt, còn có thể bị giá rét làm hư cánh của chúng, cho nên vô luận dụ dỗ cỡ nào, chúng đều sẽ không đi ra. Còn thời kỳ mưa nhiều của mùa mưa cũng có ảnh hưởng tới Ưng tộc, nhưng không rõ rệt như mùa tuyết rơi, nếu tận dụng tốt, tuyệt đối có thể làm cho đối phương chịu một vố đau.



Trong chiến tranh, xưa nay Bách Nhĩ chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn. Tuy y lo lắng vấn đề biến hóa của Chiêu, nhưng sẽ không lấy tính mạng của các thú nhân để tiến hành trong thời gian không thích hợp. Cho nên, trước khi khai chiến, tất nhiên phải có kế hoạch thích đáng, cố gắng giảm thương vong đến mức thấp nhất. Còn việc thừa dịp mùa tuyết rơi, chủ động ra trận, không phải y không nghĩ tới, chỉ là hành quân nơi xa xôi, lương thảo lại không theo kịp, dù có thắng cũng phải trả cái giá rất lớn, chi bằng dùng kế “dĩ dật đãi lao”. (Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt, một trong ba mươi sáu kế.)



Lúc Bách Nhĩ và Đồ đang bàn bạc làm thế nào để đánh trận này, thì người của bộ lạc Bách Nhĩ tới.



Người tới là Đằng và Giác. Ngoại trừ Đồ và Tát, thì hai người chính là người học thành nội công trước các thú nhân khác, nên lúc này ít nhiều cũng có chút thành tựu. Đối với chuyện này, Bách Nhĩ còn từng cảm khái, y cảm thấy tuy tư chất khác nhau, nhưng người trên đại lục này hình như rất thích hợp tu luyện nội công, hơn nữa dễ dàng nhận thấy hiệu quả, chỉ là không biết do cấu tạo cơ thể hay là do hoàn cảnh tạo thành nữa.



Đằng và Giác không có khả năng đi lại trên lớp băng mỏng Như Bách Nhĩ, nên mang theo ván gỗ bên người, để lúc băng sụt còn có chỗ mượn lực. Họ tìm một thú nhân ở ven biển dẫn tới đảo Bối Mẫu, dĩ nhiên toàn bộ quá trình tới đây, thú nhân kia đều phải dựa vào hai người họ mang theo.



“Chuyện bộ lạc Đại Sơn bị Ưng tộc tiêu diệt, Tát đã bảo chúng ta thông báo tới các bộ lạc khác trong rừng rậm Lam Nguyệt. Lúc trước vì một mực chuẩn bị cho mùa tuyết rơi, nên họ cũng chưa đáp lại, không ngờ sau đó lại tới tìm bộ lạc chúng ta, nói là muốn nhân dịp mùa tuyết rơi hợp lực tấn công Ưng tộc. Nếu không, đợi tới mùa mưa, không biết lại có bộ lạc nào gặp phải tai ương nữa.” Đằng vừa ngồm ngoàn nhai thức ăn Long cho người chuẩn bị, vừa nói. Hai người vội vã lên đường, ngoại trừ ngủ, gần như không có thời gian dừng lại, thịt nướng bị đông lạnh nên cắn không được, vì thế mà giờ đều đói meo.



“Tát cũng không đồng ý tấn công thảo nguyên phương Nam lúc này, tuy Ưng tộc sợ lạnh, thế nhưng chúng ta không quen địa hình ở thảo nguyên, cứ như vậy đi sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, thú nhân đi, á thú, lão nhân và hài tử ở lại bộ lạc sẽ không có ai bảo vệ.” Giác tiếp lời. Giác nghe lời Bách Nhĩ nhất, lúc trước Bách Nhĩ đi tìm Đồ lại không dẫn hắn theo, sau khi biết là do Nặc chọn người, hắn còn ầm ĩ một trận, cuối cùng vẫn là Bách Nhĩ từ bờ biển trở về nói để hắn ở lại bộ lạc có tác dụng rất lớn, nên hắn mới tiêu tan. Nếu xét những người tin tưởng Bách Nhĩ nhất, hắn tuyệt đối là một trong số đó “Nhưng mà Tát không nói như vậy với thủ lĩnh mấy bộ lạc kia. Chỉ nói việc này cần hợp tác với bộ lạc Dũng Sĩ, nên bảo chúng ta tới gọi các ngươi.”




Cơ thể cứng đờ một lát, Bách Nhĩ nâng tay sờ mặt Đồ, lại không có khuyên giải. Bởi vì hai người đều hiểu rõ, y nhất định phải quay về bộ lạc Bách Nhĩ, mà Đồ thì cần thiết ở lại đây, nắm chặt thời gian huấn luyện thủ hạ của mình và tạo ra binh khí. Cuộc chiến với Ưng tộc không cho phép có sai lầm.



“Bọn nhỏ để lại trên đảo đi, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện ở đó, ta sẽ trở về với cha con các ngươi, cho tới khi chiến tranh bắt đầu.” Thật lâu sau, y hòa nhã nói “Với lại, sao tên đảo này ngươi không đổi? Nghe thấy hai chữ Bối Mẫu dù sao cũng khiến người ta nảy sinh chán ghét trong lòng.” Không thể không nói, bởi vì Đồ gặp phải chuyện đó, nên Bách Nhĩ ghét Bối Mẫu vô cùng, bất đắc dĩ mấy Bối Mẫu còn lại đều đang ẩn trốn, nếu không, nói không chừng y đã cho người ta xúc cả gốc rồi.



Thú nhân luôn rất tùy tiện, đừng nói là tên đảo mà tên của mình họ cũng không quá để ý, bởi vậy vẫn không ai nghĩ tới chuyện đổi tên. Nay Bách Nhĩ đã nhắc, đương nhiên Đồ sẽ đáp ứng, hắn lập tức để y đặt tên.



“Bộ lạc các ngươi tên là Dũng Sĩ, vậy gọi là đảo Dũng Sĩ đi.” Thật ra Bách Nhĩ có thể chọn được cái tên nhã nhặn hơn, nhưng mà y thấy ở đại lục thú nhân, mọi thứ phổ thông một chút thì tốt hơn. Sau đó y thuận tiện nhắc tên thuyền với Đồ, cũng đưa ra một chút thay đổi kiểu dáng của thuyền và ý tưởng mượn sức gió để đẩy nhanh tốc độ của con thuyền. Còn khoang thuyền, neo, tay lái cũng đề cập sơ qua, chính y cũng không biết nhiều về thuyền, nên chỉ có thể đưa ra ý tưởng đại khái.



Đồ lại càng nghe càng thấy hứng thú, thỉnh thoảng đưa ra một vài câu hỏi, ban đầu Bách Nhĩ cẩn thận suy nghĩ một lát mới miễn cưỡng có thể trả lời, thế nhưng hỏi sâu thêm y liền bất lực. Đồ vốn cảm thấy cái gì Bách Nhĩ cũng biết, lúc này thấy y không đáp được, nhất thời có cảm giác mới lạ, không chỉ không thất vọng, mà còn cảm thấy hai người càng thân mật hơn nhiều.



“Ta vốn đã không phải cái gì cũng biết mà.” Bách Nhĩ bị phản ứng của hắn chọc cười, y nói “Chẳng qua là hoàn cảnh khác với các ngươi, thấy mấy thứ ở đây không có thôi. Giống như ở đây có rất nhiều hiểu biết về đại lục này ta đều kém hơn các ngươi.”