Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 152 : Khai chiến
Ngày đăng: 22:16 21/04/20
Tuy Lục xuyên vào thú nhân, nhưng không biết có phải là do bị ảnh hưởng quá sâu khi suốt ngày ở nhà của đời trước không, mà gã không hề kế thừa phản ứng nhanh nhẹn và bản lĩnh dũng mãnh của thú nhân. Gã phát minh ra dùng hắc thạch chế tạo cung tên và binh khí đao thương, thế nhưng chính gã lại dùng không thạo lắm, ngược lại thú nhân bản địa chưa bao giờ thấy qua thứ này lại học khá nhanh. Đối với điểm này, gã tự hiểu rất rõ, nên lúc đánh nhau gã chưa bao giờ đi ra phía trước cả, chỉ ở trên cao chỉ huy thôi. Nói cách khác, dù cho đã san bằng vô số bộ lạc thú nhân, thế nhưng bản thân gã lại chưa tự tay giết một người nào. Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến ở một khắc kia, khi nhìn thấy mũi tên hắc thạch phóng tới, gã lại sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết phải làm sao mới có thể tránh được. Có điều gã phản ứng chậm cũng không có nghĩa Ưng vệ bên cạnh là vật trưng bày.
Tuy Ưng vệ là dùng để bảo vệ gã, nhưng trước kia phần lớn là để tỏ vẻ, phô trương thanh thế, không ngờ lần này lại có tác dụng thật sự.
Lúc đến đây, trên người mỗi một thú nhân Ưng tộc đều mang theo một bộ cung tên, ba bao đựng tên, một đao hắc thạch, một dao găm bằng hắc thạch, ngoại trừ Ưng vệ, thì trên lưng các thú nhân Ưng tộc khác đều đeo một thanh củi đã tẩm dầu, trang bị vô cùng đầy đủ. Bởi vậy, vừa cảm nhận được mũi tên của Mạc bắn tới, Ưng vệ đã lập tức rút đao hắc thạch từ sau lưng, vung lên, muốn chẻ đôi ra. Bình thường tên bắn lên không trung, càng cao thì càng yếu, muốn chẻ đôi mũi tên ra cũng không phải việc khó. Thế nhưng mũi tên của Mạc mang theo nội lực, lúc đao của Ưng vệ chém tới, bị nội lực phản lại, cổ tay đau nhức, đao hắc thạch suýt nữa rơi khỏi tay. Tuy rốt cuộc chém bay mũi tên hắc thạch đến gần, tạm thời bảo vệ một mạng của Lục, nhưng mũi tên thứ hai của Mạc đã gào thét bay tới. Lúc này tên Ưng vệ vừa chém mũi tên kia chưa lấy lại sức lực, nên có muốn ra tay cũng lực bất tòng tâm, may mà những người khác đều lấy lại *** thần, dồn dập đánh tới. Lục vừa vỗ cánh bay lên cao, vừa lớn tiếng hạ lệnh đốt lửa, bắn tên.
Mắt thấy tên như mưa rơi, toàn bộ đều bắn về phía Mạc, mà Mạc lại không có một lá chắn nào, chỉ biết bám chặt lấy tên Ưng chủ, trong mắt hiện lên sự kiên quyết, dù có liều mạng cũng phải bắn gã rơi xuống. Bách Nhĩ vẫn thờ ơ, lạnh nhạt cuối cùng quát khẽ một tiếng “Đánh.”
Lời nói của y chưa dứt, Duẫn đã hóa thành hình thú, vươn người giữa không trung, Bách Nhĩ buông tay Cổ ra, đón lấy thương hắc thạch Nặc ngậm tới, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, mũi chân đạp nhẹ lên lưng Duẫn, sau đó đã thấy y dừng bên cạnh Mạc, trường thương như tia chớp màu đen bổ ánh trăng, đâm tới, đẩy qua, cản lại, rồi chọc thủng, dễ dàng gạt các mũi tên dày như mưa, cách lãnh địa an toàn ra phạm vi hơn trượng.
Từ trên trời rơi xuống từng quả cầu lửa, rơi trên nóc nhà, mặt đất, không chỉ không tắt mà còn cháy lan ra, đảo mắt đã dấy lên một biển lửa, ngược lại làm cho thú nhân ném lửa hoảng sợ. Họ đang ở trên cao, nhìn tình cảnh ở dưới cũng thấy kinh động, vốn ném củi đã tẩm dầu xuống dưới, với một nơi toàn đá như thế này, chỉ có tác dụng đe dọa, để xua những người còn trốn trong nhà ra thôi, cũng sẽ không tạo thành thương tổn thật sự, ai ngờ nơi này bị làm sao lại mới ném xuống đã dấy lửa lên rồi. Đợi cẩn thận nhìn một chút, mới phát hiện hóa ra nóc nhà, ở giữa đại viện, thậm chí đồng ruộng bát ngát bên ngoài cũng đều chất một đống gỗ, lửa bén tới là cháy lên. Không có thời gian cho chúng nghĩ ra là chuyện gì, thì liền nghe thấy từ trên bầu trời vang lên một tiếng kêu lớn, một con thú bốn cánh lấp lánh sắc hoàng kim dưới ánh trăng xông tới bên ngoài quân đội Ưng tộc, móng vuốt sắc bén quặp vào hai vai của một thú nhân Ưng tộc không phòng bị, không khoan nhượng mà xé đứt hai cánh của tên Ưng tộc đó, trong tiếng thét gào thê lương mà ném phịch từ trên bầu trời xuống.
Hóa ra lúc ở bộ lạc Dũng Sĩ, từ việc rừng rậm có thể che tầm mắt của Ưng tộc, gây trở ngại hành động cho chúng, Bách Nhĩ đã nghĩ tới cách dùng khói đặc quấy nhiễu tầm mắt chúng. Lúc trở về nói với mọi người, lại bị Cát vu nghe thấy. Cát vu có kiến thức sâu rộng, ông liền nghĩ tới một loại gỗ, lúc đốt sẽ sinh ra lượng khói đặc lớn, nhưng không có hại cho sức khỏe con người, vừa lúc thích hợp sử dụng. Nói cách khác, kể cả Ưng thú không ném lửa xuống, chính họ cũng sẽ nghĩ cách đốt đống củi đó lên.
Còn lưới mảnh bằng hắc thạch, thì hoàn toàn là bố trí nhằm vào trường hợp Ưng tộc không dám đáp xuống đất mà chỉ bắn tên từ trên xuống. Làm từng cái lưới nhỏ dài vài thước theo mẫu Đào Đào làm ra, cuối cùng nối chúng lại với nhau tạo thành một cái lưới lớn có thể bao trùm cả sân viện, khoảng cách các sợi lưới không lớn, có thể cho mũi tên bay qua, thế nhưng lông chim ở đuôi sẽ bị kẹt lại, khiến cho nó bị giữ ở lại mặt trên. Không chỉ như vậy, một khi đã giăng cái lưới này, còn có thể ngăn cản Ưng thú xâm nhập, bảo vệ an toàn cho á thú, lão nhân và tiểu hài tử ở trong nhà.
Các sân viện khác đã giăng từ lâu rồi, chỉ có chủ viện là chờ đám người Bách Nhĩ nhảy lên nóc nhà, mới do các thú nhân nấp trong bốn lầu gác kéo lên. Lúc trước cái gọi là Bách Nhĩ đạp lên không khí thật ra chính là mượn lực từ lưới hắc thạch, nếu không dù y có lợi hại hơn cũng không thể bay vút lên trời được. Chẳng qua vì lưới hắc thạch màu đen trầm, không phản chiếu ánh trăng, nên ban đêm rất khó nhìn ra.
Khói tan hết, trong thung lũng lại trải đầy ánh trăng, chỉ là khắp nơi đều là vết máu và những những cái cánh gãy, chi đoạn, mất đi vẻ thanh tịnh, yên bình của ngày trước.
Bởi vì bất ngờ đánh địch nhân cho chúng trở tay không kịp, nên thú nhân đóng giữ ở thung lũng tuy ít nhiều cũng bị vài vết thương, nhưng không có ai tử vong. Còn Ưng tộc, sau khi thu thập thi thể phân tán chung quanh, ngược lại là có hơn tám mươi người chết, thế nhưng so với con số hơn một ngàn, số lượng này thật sự không là gì hết. Dù sao đối phương không chịu bay xuống đất, bọ có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào. Bách Nhĩ ngược lại là nghĩ tới việc thêm thảo dược làm mất thần trí hay hôn mê vào trong đống lửa cháy, tiếc là hỏi qua Cốc vu và Cát vu, hai người đều nói chưa từng thấy, nên đành từ bỏ. May mà đây chỉ mới là khởi đầu, phía sau còn chờ đối phương tới “hưởng thụ”, không thể để chúng bình an trở về được.