Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 161 : Huyễn thú tộc
Ngày đăng: 22:16 21/04/20
Theo lý, Chiêu đã biến hóa được, thì mọi người không cần tới hồ băng ở cực Bắc tìm thú quả nữa, chỉ chờ trời ấm lên là có thể quay về rừng rậm Lam Nguyệt. Thế nhưng bởi vì cả sự việc đều quá kỳ lạ, cộng thêm vô duyên vô cớ nhận được đại ân của người ta như vậy, không làm rõ ra, Bách Nhĩ và Đồ đều không thể yên tâm được. Bởi vậy sáng sớm hôm sau, hai người liền tới vách núi kia tìm hiểu. Thế nhưng tìm kiếm khắp trước sau, ngoại trừ cái khe nhỏ Chiêu chui ra, cũng không tìm thấy đường nào khác để đi vào.
“Tại hạ Bách Nhĩ và bạn đời Đồ, nhận được sự tương trợ của quý bộ lạc giúp tiểu nhi biến hóa, hôm nay tới đây để cảm tạ, chẳng biết có thể gặp mặt hay không?” Suy nghĩ một lát, Bách Nhĩ tụ nội lực ở Đan Điền, đưa giọng nói ra xa, vào trong vách núi, cũng không biết có thể truyền tới sơn động như lời Chiêu nói không.
Đợi một lát, cũng không có ai đáp lại, y liền lặp lại một lần, cứ như thế ba lượt.
“Đi thôi, có lẽ họ không muốn gặp người ngoài đâu.” Thật lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại, Đồ không kiên nhẫn đứng lên, không phải là hắn không biết báo đáp ân tình, mà là hắn không thể nhìn Bách Nhĩ bị người ta khinh thường, chậm đón tiếp, dù cho đối phương có giúp Chiêu biến hình đi nữa.
Nghe vậy, Bách Nhĩ gật đầu, y biết đối phương không phải không nghe thấy, mà là không muốn ra gặp, cho nên cũng không gắng gượng làm điều không thể nữa, nhưng y vẫn làm hết cấp bậc lễ nghi.
“Ta đến từ bộ lạc Bách Nhĩ ở phía Nam rừng rậm Lam Nguyệt, nếu các vị có việc có thể tới đó tìm chúng ta, chỉ cần là chuyện có thể làm được, tất không dám từ.” Những lời này cũng lặp lại ba lần, sau đó y mới cúi người, hành một lễ với vách núi, rồi xoay người bước lên lưng Đồ, định rời đi.
Tuy đã có cách chữa trị, thế nhưng người trong tộc lại không ai có thể đi được. Thời tiết cực Bắc giá rét, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, thú nhân trên vùng hoang vu lại đều có tính ôn hòa, ngay cả mãnh thú cũng đấu không lại, người Huyễn thú tuy có năng lực triệu hồi họ, nhưng dù sao cũng không muốn dưới tình huống hiểu rõ là không có nhiều hi vọng lại khiến những người đó đi mạo hiểm. Cuối cùng họ nghĩ ra cách đưa lời đồn về thú quả ở hồ băng cực Bắc có thể giúp thú biến hóa, dựa vào thú bay để truyền tới rừng rậm Lam Nguyệt.
Giữa vùng hoang vu và rừng rậm Lam Nguyệt có lá chắn thiên nhiên, trong đó không chỉ có địa hình khác thường, mà ngay cả thực vật và động vật đều hung mãnh, đáng sợ hơn nơi khác. Ngoại trừ người Huyễn thú tộc, gần như không có người tộc khác có thể qua lại thoải mái giữa hai vùng đất này. Nơi hoang vu này bởi vì nhân tố địa lý, lại có Huyễn thú tộc che chở, cho nên không chỉ khiến nơi ở của các bộ lạc thú nhân yên bình, mà còn không sinh ra thú. Thế nhưng rừng rậm Lam Nguyệt, bởi vì người Huyễn thú tộc biến mất, thú không thể biến hóa tồn tại liền trở thành điều tất nhiên. Người Huyễn thú cho rằng, nếu có thú nhân vì con của mình mà bất chấp nguy hiểm đi tới cực Bắc để tìm kiếm thú quả, lại có khả năng băng qua khu vực nguy hiểm nhất giữa rừng rậm Lam Nguyệt và vùng hoang vu để tới đây, như vậy khả năng người đó có thể vượt qua núi tuyết, đi tới băng hồ sẽ rất cao. Chỉ cần thú nhân đó tìm thú quả vì họ, vậy chuyện biến hóa cho con của hắn tự nhiên trở nên dễ dàng, cho nên lời đồn này cũng coi như không phải là lừa gạt. Đáng tiếc lời đồn này đã truyền đi cả ngàn năm, lại không có một ai từ rừng rậm Lam Nguyệt tới vùng hoang vu, người Huyễn thú gần như đã tuyệt vọng, lại bất ngờ chờ được đoàn người của Bách Nhĩ tới đây.
Bởi vì bị vây trong bóng tối, quanh năm không có việc gì, người Huyễn thú tộc chỉ có thể không ngừng rèn luyện thần thức để cảm nhận mọi thứ bên ngoài. Mà trong họ, thần thức của Ngự là mạnh mẽ nhất, gần như có thể bao trùm toàn bộ vùng hoang vu. Lúc đám người Bách Nhĩ đặt chân lên vùng hoang vu này, y liền có thể cảm nhận được, dùng thần thức luôn im lặng theo họ quan sát. Mãi tới khi họ tới bộ lạc Hoang Nguyên Hầu gần nơi âm u này nhất, xác định họ có năng lực mạnh mẽ, mà tâm tính lại không xấu, Ngự mới hành động, gọi thú con tới nơi âm u này để biến hóa.
Chuyện gọi thú con tới biến hóa có thể nói là bản năng của người Huyễn thú tộc, họ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện trước tiên nên bàn xong điều kiện với đám người Bách Nhĩ đã, chờ họ lấy được thú quả, thì mình mới ra tay. Hoặc là nói, thật ra họ chỉ muốn đưa người tới giúp mình, chứ chưa bao giờ nghĩ tới việc lấy biến hóa của thú con làm điều kiện trao đổi. Bây giờ Ngự nói rõ tình cảnh và sự mong mỏi của tộc mình, dù cho đám người Bách Nhĩ từ chối, họ cũng sẽ không ép buộc.
Nghe đối phương kể rõ xong, Bách Nhĩ nhìn Đồ, Đồ khẽ gật đầu, y mới lên tiếng “Được.” Họ vốn muốn đi tới hồ băng ở cực Bắc, nay chỉ là đi tiếp hành trình dang dở thôi, hơn nữa không có gánh nặng tâm lý về biến hóa của Chiêu, nên đi cũng thoải mái hơn nhiều. Đối phương đã lấy thành tâm đối đãi, họ cũng không phải người không biết tốt xấu, vong ân phụ nghĩa.