Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 167 : Đánh lén
Ngày đăng: 22:16 21/04/20
Cực Bắc không giống rừng rậm Lam Nguyệt, mùa mưa chỉ cần không đổ mưa, ban đêm đều có thể nhìn thấy mặt trăng. Còn nơi này dù cho ban ngày cảnh sắc tươi đẹp, sáng sủa, thì ban đêm cũng là một màu tối đen, đừng nói là mặt trăng, mà ngay cả sao cũng không có một ngôi nào. Cho nên Bách Nhĩ và Đồ nhóm lửa có thể nói là ánh sáng duy nhất ở vùng đất rộng lớn này.
Ánh mắt của thú con đã rơi vào phạm vi vượt xa ánh lửa chiếu, là nơi tối đen như mực. Bởi vì động tác này của nó, mà Bách Nhĩ bắt đầu cảnh giác, tập trung lắng nghe thì mới nghe thấy tiếng sột soạt kỳ lạ tách ra khỏi tiếng gió thổi qua vùng hoang vu, trong lòng y không khỏi căng thẳng lên, đưa tay khẽ lay Đồ.
Tuy rất mệt, nhưng Đồ vẫn đề cao cảnh giác, không khí xung quanh vừa xuất hiện khác lạ, hắn liền tỉnh lại, cho nên lúc tay Bách Nhĩ chạm vào người hắn, hắn chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, chứ không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Hai người một thú im lặng chờ đợi, tiếng sột soạt kia dần dần lớn lên, con sâu to béo từng thấy trong hang động dưới đất xuất hiện chi chít trong các góc tối của ánh lửa, ngoại trừ phía mặt hồ, thì ba mặt còn lại đều có, khoảng hơn một trăm con, trên lưng mỗi con đều là một người lùn sống dưới lòng đất, trong tay cầm xương thú hoặc vũ khí bằng đá.
Họ bị bao vây rồi.
Đối mặt với cảnh tượng này, Bách Nhĩ không chỉ không hoảng sợ, mà còn thở phào nhẹ nhõm. Đến thì tốt, chỉ sợ những người này không đến thôi, nếu không đến lại càng làm cho người ta không hiểu rõ nội tình, ngay cả muốn đề phòng cũng không biết phải đề phòng chỗ nào nữa.
Đưa tay xoa đầu Đồ, ý bảo hắn đừng cử động, lúc này Bách Nhĩ mới đứng dậy, chuẩn bị hoạt động chút gân cốt. Nhưng mà so với y còn nhanh hơn, đó chính là con thú con giống như phát cuồng lên.
Có lẽ vô luận ở đâu, chim cũng là thiên địch của sâu. Trong phút chốc, con thú con grào một tiếng, hưng phấn hóa thành con chim bốn chân, đám sâu béo vốn còn xếp ngay ngắn trật tự, im hơi lặng tiếng đi tới gần đám Bách Nhĩ lập tức hỗn loạn, nhao nhao xoay cơ thể mập mạp lùi về sau, lại bởi vì khoảng cách quá gần, cộng thêm hình thể quá lớn, nháy mắt đã có một loạt con ngã xuống. Mà con thú bay nheo mắt nhìn một con sâu trông rất to béo, vì bị ngã lật ra nên lộ cái bụng trắng mập mạp, nó nhanh chân xông tới, hung hăng mổ một hơi liên tiếp. Xem điệu bộ của nó, nếu không phải miệng không đủ lớn, chắc nó đã muốn nuốt trọn vào trong bụng rồi.
Sự việc phát triển nằm ngoài dự kiến của hai người. Có điều phản ứng của Bách Nhĩ rất nhanh, y lập tức vươn người nhảy lên, như đại bàng tung cánh đánh về phía người ở trong tối giống như là thủ lĩnh của đám người này. Người kia phản ứng cũng mau, cảm nhận được nguy hiểm, không đợi phân biệt rõ nguy hiểm đến từ hướng nào đã lập tức trở mình, chui vào dưới bụng con sâu to mình đang cưỡi. Mà con sâu to đang bối rối lại vì động tác này của gã mà theo phản xạ cuộn mình lại. Bách Nhĩ nhìn thấy cơ thể cuộn lại của nó bắt đầu co rút theo quy luật, y cười lạnh một tiếng, đã nếm qua một lần thiệt thòi, há lại cho nó bắn ra gai nhọn nữa, khi mũi chân hạ xuống thân con sâu to, y liền nhướn người lên, trong phút chốc đá bay con sâu to ra ngoài.
Người kia hiển nhiên không ngờ sức lực của Bách Nhĩ lại lớn như vậy, bản thân gã cũng bay ra ngoài cùng con sâu quấn lấy mình. Bách Nhĩ đuổi theo sát, một tay kéo gã ra. Mà con sâu kia bởi vì đã làm ra động tác bắn gai ra, lúc này căn bản không thể dừng lại, cho nên khi bay trên không trung, gai của nó bắn ra như mưa, rơi loạn xạ xuống mặt đất, lập tức có không ít người do không phòng bị mà gặp phải tai ương, ngay cả chính con sâu đó, lúc rơi xuống đất cũng bị mấy cái gai dài đâm xuyên qua cơ thể, cắm vào mặt đất, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đau tới mức cơ thể nó vặn vẹo một trận, lại bởi vì bị ghim vào mặt đất, nên không thể nào lăn lộn được. Có thể nghĩ, tổ tiên của chúng tiến hóa tới khả năng phóng gai tuyệt đối không thể ngờ được chính thứ này lại đâm xuyên qua cơ thể mình.
Nghe thấy trong giọng nói của hắn mơ hồ lộ ra chút tức giận, sắc mặt của Hầu A Thanh lại trở nên khẩn trương, hắn vội vàng nói “Bởi vì nơi này là Sử Lỗ tộc của chúng ta, những người khác tiến vào đều phải giết… giết… đuổi ra. Hơn nữa các ngươi còn đuổi theo Na Mẫu.” Tuy đầu óc hắn không thông minh, thế nhưng cũng biết hiện tại tuyệt đối không nên nói giết chết toàn bộ. Nhưng sự thật lại là như thế, khu vực các tộc ở đây chia rất rõ ràng, nó không còn là vấn đề có thể săn thú trong này hay không, mà là không cho phép, nếu tự tiện xông vào sẽ mất mạng.
“Sử Lỗ tộc…” Đồ bật cười, rốt cuộc biết mấy người sống dưới lòng đất là cái gì rồi “Các ngươi thật ngang ngược. Chúng ta chỉ là đi qua, thuận tiện muốn hỏi đường, cũng không đả thương các ngươi.” Câu sau hắn chỉ thuận miệng nói, cũng không muốn phân rõ trái phải với họ. Dù sao phong tục mỗi nơi mỗi khác, chuyện này không phải cứ phân rõ trái phải là có thể nói rõ ràng.
“Biết nơi nào có thú quả không?” Hỏi cả buổi, rốt cuộc đi vào vấn đề chính.
“Thú quả?” Trên mặt Hầu A Thanh lộ ra biểu tình mờ mịt “Đó là thứ gì?” Nói một hồi, tiếng Hoang Nguyên Hầu của hắn cũng càng lúc càng trôi chảy hơn.
Đồ miêu tả đại khái hình dáng và hoàn cảnh sinh trưởng của thú quả, Hầu A Thanh nghĩ một lát, thì nói “Cái ngươi nói chắc là băng trong lửa, nó mọc trong hồ băng, hàng năm tất cả các bộ tộc đều sẽ phái người trưởng thành tới hồ băng để tìm băng trong lửa, tìm được mới có thể thông qua nghi thức trưởng thành, trở thành dũng sĩ bộ lạc.”
Chuyện hai người cần làm khi tới cực Bắc rốt cuộc đã có manh mối, Bách Nhĩ vẫn im lặng, nhịn không được mở miệng hỏi “Hồ băng ở đâu? Ngươi đã từng đi tìm băng trong lửa chưa?”
Hầu A Thanh nhìn về phía y, có đối lập mới biết tốt xấu, dưới sự nổi bật của Đồ, Bách Nhĩ ôn hòa rõ rệt bao nhiêu lại càng dễ khiến người ta thân cận. Còn thủ lĩnh bị bắt thế nào, bởi vì lúc ấy đang bị con sâu của mình lăn qua lăn lại mà luống cuống tay chân, hắn căn bản không thấy được, cho nên theo bản năng liền cho rằng Bách Nhĩ ôn hòa, vô hại.
“Đương nhiên là ta đã đi tìm rồi. Ta đã thành dũng sĩ Sử Lỗ tộc từ lâu rồi.” Hắn ưỡn ngực, biểu tình kiêu ngạo mà nói, cuối cùng còn không quên nở nụ cười thiện chí với Bách Nhĩ, quên sạch sẽ chuyện phía trước cùng thủ lĩnh đến đây đánh lén.
Bởi vì hắn đáp những câu hỏi của mình, nên sắc mặt của Đồ cũng dần dịu đi, lúc này thấy tình huống như vậy, không khỏi giận dữ lên, khẽ nhích cơ thể, chắn trước mặt Bách Nhĩ, mặt khó chịu nói với Hầu A Thanh “Y là bạn đời của ta.” Ngụ ý chính là quản mắt ngươi cho tốt, đừng có tâm tư lộn xộn.