Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 170 : Ngự

Ngày đăng: 22:16 21/04/20


Tiếng nói vừa dứt, Ngự thả người nhảy xuống tảng đá khổng lồ, giống như ánh sáng chớp nháy ở vách núi, trong giây lát đã tới trước mặt mọi người. Nhìn gần càng làm cho người ta cảm thấy hình thể của y cao lớn tuyệt đẹp, uy nghiêm bức người.



“Đứng lên hết đi, ta không phải thần thú, không cần quỳ lạy.” Nhìn thú nhân Hoang Nguyên Hầu vẫn quỳ trên mặt đất bái lạy, Ngự ôn hòa nói. Nói xong, cơ vai chợt căng ra, ngay sau đó biến thành người.



Mái tóc dài có màu tím vàng ở chân tóc, trường bào bằng gấm năm màu kéo dài trên đất, ngũ quan hoàn mỹ không tì vết, ánh mắt dịu dàng, nếu không phải màu da vì đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng mà có vẻ tái nhợt quá mức, sắc mặt mang theo tang thương do năm tháng khắc lên, thì tất cả mọi người sẽ cho rằng mình đang thấy một thiên thần ghé xuống. Ngoại trừ Ưng tộc, thú nhân phổ thông đều có ngoại hình anh tuấn sâu sắc, thế nhưng tuấn mỹ như Ngự lại chưa từng gặp qua. Ngay cả dung mạo kiếp trước của Bách Nhĩ được thế nhân ca ngợi, y vẫn biết nếu so sánh ra, thì mình vẫn thiếu hơn hai phần tuyệt thế và xuất trần.



Ngự dùng một tay ôm con thú con lông trắng vào lòng, lộ ra nụ cười thản nhiên với nhóm người Bách Nhĩ, trong nháy mắt mọi người liền cảm thấy như gió xuân lướt qua mặt, trăm hoa đua nở, mơ hồ có mùi thơm quấn quanh mũi. Không nói những người khác, mà ngay cả Bách Nhĩ cũng ngây người một lúc mới lấy lại được *** thần. Y theo bản năng quay đầu nhìn Đồ, lúc thấy ánh mắt hắn hiện lên mơ màng, y liền cảm thấy không vui, thì lại nghe hắn mở miệng “Ngươi hóa thành hình người, sao lại có quần áo để mặc?” Nghe như thế, Bách Nhĩ khựng lại một lát, lập tức khẽ cười lên tiếng. Khi đó y mới biết hóa ra mình cũng hẹp hòi như thế, vì một ánh mắt của Đồ mà ghen, ai ngờ lại chỉ là hiểu lầm, Đồ chú ý không phải là dung mạo của Ngự mà là điểm râu ria khác.



Đồ nghe thấy tiếng cười, nghiêng mặt nhìn qua, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Bách Nhĩ, tuy không biết y đang cười cái gì, nhưng vẫn từ đôi đồng tử ôn hòa lại thâm thúy khó lường hàng ngày kia nhìn ra sự vui vẻ, vì thế tâm tình của hắn cũng bay cao lên, lập tức ném câu hỏi của mình ra sau đầu.



“Xa xưa, thú tộc đều có năng lực này.” Giọng của Ngự vang lên, cắt ngang tâm ý tương hợp đột nhiên của hai người.
“Khi nào các ngươi trở về rừng rậm Lam Nguyệt?” Ngự uống cốc rượu dùng quả xanh thẫm ủ thành từ một thú nhân Hoang Nguyên Hầu cung kính đưa tới, mùi vị đậm đà còn tràn ngập trong khoang miệng, khiến y khép hờ mắt hưởng thụ, cảm thấy quả nhiên phải tự mình tham dự mới là tuyệt vời nhất. Thần thức có lớn mạnh hơn nữa cũng không có cách nào cảm nhận được nhiều loại mùi vị trên thế gian này.



“Tới khi mùa nóng tới.” Đồ dùng con dao nhỏ bằng hắc thạch cắt mấy miếng thịt rắn và thịt trâu đã nướng chín, đặt lên cái khay gỗ bưng về, vừa lúc trả lời câu hỏi của Ngự, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn dịu dàng dừng trên Bách Nhĩ, nhìn y uống cốc rượu của một á thú mời, hắn liền ân cần bưng thịt qua.



Bách Nhĩ rất tự nhiên lấy một miếng thịt nướng trên đó, trước tiên tìm kiếm mấy đứa nhỏ của mình trong đám đông, thấy chúng đều có người chiếu cố, lúc này mới hỏi Đồ “Ngươi ăn chưa?” Đồ lắc đầu, vì thế một nửa miếng thịt trên tay Bách Nhĩ liền tiến vào miệng hắn, nửa còn lại do Bách Nhĩ giải quyết. Giữa hai người không có lời ngon tiếng ngọt dư thừa, nhưng mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều lộ rõ sự ăn ý lẫn nhau cùng với tình yêu ấm áp, khiến người bên cạnh nhìn thôi cũng đã muốn mỉm cười rồi.



Ánh mắt của Ngự tạm dừng trên hai người một lát, sau đó mới rời mắt qua Chiêu đang xù lông vì bị con thú con biến thành chim cướp mất thức ăn, lại nhìn về phía Húc đang cẩn thận, vững vàng bưng một khay thịt đi về phía mình, trên mặt y không khỏi lộ ra nụ cười từ đáy lòng đã thật lâu rồi chưa có xuất hiện.



Hoàn chính văn.