Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 174 :
Ngày đăng: 22:16 21/04/20
Sau khi trải qua đói khát và bất lực khi không có thú nhân săn thú, kể cả hiện tại Mạc có đủ năng lực cho mọi người ăn no, á thú bộ lạc A Lý vẫn không ngừng ra ngoài tìm kiếm thực vật. Mỗi ngày họ đều làm đông lạnh một phần con mồi Mạc săn trở về để cất giữ, còn lại nấu cùng các loại rễ cây mình đem về, cũng có thể được một món canh thập cẩm đủ no, so với trước kia chỉ ăn canh rễ cỏ không thể no bụng là tốt hơn rất nhiều. Đối với điều này, Mạc cũng không can thiệp vào, dù sao biết tự mình cố gắng và tiết kiện cũng không phải chuyện xấu.
Không qua bao lâu, thú nhân tàn tật của bộ lạc liền cùng Mạc đi ra ngoài, mang về con mồi đầu tiên sau khi họ bị tàn phế. Buổi tối, cả bộ lạc đều chìm trong vui mừng. Thú nhân khôi phục tự tin, á thú biểu lộ ra nét mặt tươi cười đã lâu không thấy. Cảnh tượng này giống như đã từng thật quen khiến Mạc đột nhiên trở nên trầm mặc, xoay người rời khỏi đám đông. Có một số việc không phải người khác không tha thứ mà là bản thân mình không bỏ xuống được.
Một bóng người từ nơi không xa, chân khập khiễng bước nhanh qua, trên tay y bưng một bát thịt lớn nóng nổi đi về lều của mình, không biết xuất phát từ tâm tư gì mà Mạc lại mở miệng gọi một tiếng “Này.”
Người kia dừng một lát, quay đầu nhìn qua, trông có vẻ hơi chần chừ, giống như không chắc là người ta đang gọi mình.
“Ta gọi ngươi đấy, lại đây.” Mạc nói, giọng nói không lớn nhưng đủ để đối phương nghe rõ.
Người kia đứng một lát, mới khập khiễng đi tới, tốc độ không còn nhanh như lúc nãy. Tới gần, bộ dáng của y dần hiện rõ lên, lại là Hoang.
Hoang dừng lại ở cách xa vài bước, im lặng nhìn Mạc đang ngồi trên tảng đá, chờ hắn nói ra mục đích kêu mình tới đây.
Mạc chỉ là nhất thời xúc động, nào có gì muốn nói, thế nhưng nhìn y đứng xa như vậy, hắn không khỏi có chút tức giận, đưa tay vỗ chỗ bên cạnh mình “Qua đây ngồi, ta không ăn ngươi đâu.” Cuối cùng, nhịn không được lại thì thầm một câu “Còn nói muốn làm bạn đời của ta…” Bộ dáng này nào thấy tâm tư đó chứ. Đương nhiên, cũng chính bởi vì vậy hắn mới có thể chủ động bắt chuyện với đối phương.
“Ngươi không đồng ý mà.” Tai của Hoang rất thính, lập tức đáp lại, cũng không hề chần chừ, bưng bát đi qua, nhưng y không ngồi xuống, không phải ai cũng chịu được cái lạnh của đá vào thời tiết này đâu. Y cũng không ngồi bởi vì sợ miệng vết thương trên đùi nứt ra.
“Bạn đời của ngươi đâu?” Vắt cả buổi, cuối cùng y vắt ra được một câu như vậy, nhưng thật ra y cảm thấy cũng không hay lắm, tựa như ngay từ đầu y liền không tính đi hỏi sau đó bộ lạc của Mạc phát sinh chuyện gì.
“Bị ta giết rồi.”
Quả nhiên câu trả lời của đối phương thật sự khiến người ta không thoải mái. Hoang nâng tay gãi da đầu có chút ngứa ngáy, cảm thấy mình thật sự nên đi bưng chút nước để tắm gội.
Cuộc nói chuyện tối nay đến đây chấm dứt, Hoang không biết còn có thể nói cái gì, mà Mạc cũng không nói thêm lời nào nữa. Một lát sau, thấy tâm tư đối phương tựa hồ bay đi xa, Hoang thật sự lạnh tới chịu không nổi, y thử đi vài bước, thấy không bị gọi lại liền vội vàng chạy về lều. Về phần thú nhân đang ngồi trên đá ngẩn người kia có bị lạnh mà sinh bệnh không, thật ra y cũng có chút để ý, nên vừa đặt bát xuống liền quay lại ngó, thấy Lục Tân tự mình bưng bát thịt hầm đưa qua, y liền yên tâm, xoay người trở về.
“Phát sinh mấy chuyện đó cũng không phải ngươi muốn. Ngươi đã vì sai lầm của mình mà trả cái giá lớn, đừng dằn vặt mình nữa.” Lục Tân đưa thịt hầm tới trước mặt Mạc, khẽ an ủi, hiển nhiên lời hai người vừa nãy nói y đều nghe thấy.
Với thính lực hiện tại của Mạc, sao lại không biết có người nghe lén, không biết Hoang rời đi chứ, chẳng qua hắn không có tâm tình muốn biết thôi. Hắn không nhận bát thịt Lục Tân đưa cũng không đáp lại lời đối phương, chỉ nói “Ta không muốn ăn.” Nói xong, từ trên tảng đá đứng dậy, khẽ gật đầu với Lục Tân, liền trở về căn lều mình ở tạm thời.
Hắn không cần người khác an ủi lại càng không cần đồng tình, cho nên mới nói mấy lời này với Hoang. Hắn không còn là tên ngốc không biết đối nhân xử thế của vài năm trước nữa, nói hết ra như vậy không phải là với ai cũng được.
Cảm thấy bị hắn bài xích, Lục Tân đứng tại chỗ, hai tai nóng lên, vừa xấu hổ vừa lúng túng.