Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 176 :
Ngày đăng: 22:16 21/04/20
Vì không để xuất hiện tình trạng như Hoang, dưới đề nghị của Mạc, Lục Tân chia á thú thành hai nhóm thay phiên ra ngoài tìm kiếm thức ăn, do năm thú nhân tàn tật bảo vệ. Còn Mạc dĩ nhiên là do hắn tự quyết định có muốn tham gia hay không. Dù sao đôi khi đi vòng trong rừng núi phụ cận suốt một ngày cũng không thể gặp được một con dã thú nào. Mỗi lần như vậy liền phải để Mạc đi xa mang con mồi về, nên hắn không thể mỗi ngày đều đi cùng họ.
Chuyện Hoang gia nhập, bởi vì là sắp xếp bắt buộc với lại dù sao cũng là người cùng bộ lạc, kể cả có ghét thế nào cũng không đến nỗi muốn đối phương đi vào chỗ chết, nên không có ai phản đối, nhưng khẳng định sẽ có dị nghị. Trong đó Ngải là người phản ứng kịch liệt nhất.
“Y đáng ghét như thế, ta không đi với y đâu.” Ngải không chút khách khí chỉ thẳng vào mặt Hoang trước mặt mọi người lớn tiếng nói. Quả thực trước kia hai người ở cùng nhau y đều bị Hoang làm cho tức đến hộc máu, nên vừa nghe thấy bị chia cùng nhóm với Hoang, y liền nhảy dựng lên.
Đối mặt với ngón tay chỉ vào mình, Hoang không lùi lại cũng không biểu hiện ra tức giận mà là thong thả rút dao đá bên hông, sau đó như tia chớp chém xuống. Mãi tới khi thân dao lạnh lẽo xoẹt qua ngón tay, Ngải mới sợ hãi kêu a lên một tiếng, sau đó lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch đưa tay lên trước mắt nhìn đi nhìn lại, sợ bị chém mất một khúc.
“Hoang, ngươi làm gì vậy?” Lục Tân thấy thế liền hoảng sợ, giọng nói luôn ôn hòa không khỏi có thêm vài phần nghiêm khắc.
“Phiền.” Hoang không chút để ý mà cắm dao đá lại bên hông, khóe môi nhếch lên, lộ ra một tia tàn khốc “Cùng nhóm với một tên ngu ngốc như vậy còn không bằng ta tự đi một mình.” Câu sau là y nói với Mạc. Nếu không phải do đồng ý với Mạc, lúc này y đã xoay người bỏ đi từ lâu rồi.
Trong mắt Mạc chợt lóe một tia kinh ngạc, khóe môi lập tức không nhịn được mà cong lên. Cuối cùng hắn để nắm tay lên miệng ho khan một tiếng, sau đó quay lưng đi, thái độ hoàn toàn không thương lượng.
Thế nhưng Ngải phục hồi *** thần liền nổi đóa lên, thét chói tai rồi muốn nhào tới đánh “Ngươi mới ngu ngốc. Đồ tạp đô thú vừa xấu vừa tham lam.” Tạp đô thú là một loài thú sống đơn độc có ngoại hình rất xấu, lại thích tích trữ đồ ăn. Dù tới thời kỳ động dục, chúng cũng sẽ không ở cùng con thú phối giống với mình. Sau khi *** xong liền tách ra, thú cái cũng sẽ không nuôi nấng thú con mà sẽ bỏ thú con sinh chưa được bao lâu vào hang ổ của thú ăn cỏ. Thú ăn cỏ hiền lành phần lớn sẽ nuôi lớn con thú con kỳ lạ không hiểu sao lại xuất hiện này, sau đó lại trở thành con mồi của chúng. Bởi vì nguyên nhân này, thú nhân ở rừng rậm Mô Mã đều rất ghét tạp đô thú, lại thích tìm kiếm sào huyệt của chúng vào trước mùa tuyết rơi, bởi vì có thể tìm được số lượng lớn rễ củ và quả hạch, nếu may mắn còn có thể tìm được thịt đông lạnh nữa.
Hoang nhìn Ngải bị Lục Tân giữ chặt, mặt không hề thay đổi đáp trả “Dát dát thú.” Vừa đần lại vừa vô dụng, chỉ biết kêu cạc cạc.
Nghe thấy hắn đáp lời, cảm xúc tụt xuống vừa nổi lên trong lòng Ngải liền trở thành hư không, y bĩu môi nói “Lúc y mới ra đời, a phụ y bị tuyết địa thú cắn đứt hai chân trong một lần đi săn, là a phụ của ta khiêng ông ấy về. Vì chuyện này a mạt y liền bị bệnh nặng. Sau khi khỏi thì không nói được nữa. Ngay cả học nói y cũng phải lén lút trốn một góc học với người trong bộ lạc…” Nói tới đây, Ngải đột nhiên có chút mất hứng, không hiểu sao lại cảm thấy mình thật quá đáng, vì thế y không có tâm trạng nói tiếp, tùy tiện nói vài câu không quan trọng liền rời đi.
Một thú nhân mất hai chân, một á thú không thể nói cộng thêm một tiểu á thú, gia đình như vậy lại vẫn có thể chống đỡ tới khi tiểu á thú trưởng thành mà không phân tán. Mạc gần như có thể tưởng tượng được tiểu á thú lúc trước để một nhà ba người không bị đói chết đã nghĩ mọi cách thế nào để không quan tâm sự khinh thường của người khác mà kiếm thức ăn cho nhà mình. Cho nên khi Hoang lại đặt một nửa thức ăn của y bên ngoài lều của hắn, Mạc không có tiếp tục cho người khác nữa, dù cho hắn hoàn toàn không thiếu thức ăn.
Đối với sự thay đổi này, Hoang cũng không biết rõ, y vẫn tiếp tục làm theo ý mình, giống như khi săn thú cần phải phải trả cái giá thật lớn, kiên nhẫn, sức lực và cả máu. Y cảm thấy theo đuổi bạn đời cũng là như thế, thậm chí còn phải trả giá nhiều hơn mới có được. Còn kết quả cũng như vậy thôi, dù cho bỏ mạng cũng chưa chắc đã có được thu hoạch. Nhưng không phải vì vậy mà không làm, cho nên trái lại y cũng không quá để trong lòng.
Bởi vì Hoang vẫn không thể lấy được trái tim của Mạc, mà Mạc lại có ý định rời đi, Lục Tân không thể không buông dự định tiếp tục chống đỡ bộ lạc, đồng ý dẫn người trong bộ lạc gia nhập vào bộ lạc gần nhất. Bởi vì có Mạc hộ tống, cộng thêm năm thú nhân tàn tật trải qua hơn nửa mùa tuyết rơi tập luyện, năng lực cũng không kém hơn thú nhân phổ thông, mà các á thú cũng không yếu đuối, nên một đường coi như thuận lợi.
Mười lăm ngày sau, đoàn người tới bộ lạc Mạt Na. Bộ lạc này cũng không lớn nhưng thú nhân cường tráng có hơn trăm người, ngược lại á thú khá ít, nên nhóm người Lục Tân gia nhập rất thuận lợi, dù cho trong đó còn có vài lão nhân và thú nhân tàn tật, tộc trưởng đối phương cũng không hề chần chừ mà tiếp nhận họ.
Mạc ở lại hai ngày, sau khi xác định họ an toàn hắn liền rời đi. Mà Hoang cũng ly khai.
Thời điểm không thấy hai người, Lục Tân thẫn thờ trong nháy mắt, y lẩm bẩm “Hóa ra kể cả Hoang có theo đuổi được Mạc thì cũng không thể giữ người lại.”
Mà Ngải, hiếm khi lại không nói ra lời châm chọc. Y biết, sau này sẽ không còn cơ hội cãi nhau với tên đáng ghét kia nữa.