Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 192 :
Ngày đăng: 22:16 21/04/20
Mới vừa chui qua mỏm đá thông với hồ nước kia Chiêu liền nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ cùng với tiếng cơ thể nặng nề va chạm vào vách núi của con thú xấu xí. Chiêu cuống quít chạy tới, chỉ thấy trong ánh sáng mong manh, con thú xấu xí tự đâm người vào vách núi đến vết thương chồng chất, trên bộ lông đều là vết máu loang lổ, ngay cả trong kẽ móng vuốt cũng rịa ra máu. Trong lòng Chiêu hoảng hốt, đang muốn tiến đến ngăn cản hành động điên cuồng của nó thì đã thấy con thú xấu xí đột nhiên nhìn về phía cậu, bởi vì ánh sáng quá yếu, nên nhìn không rõ thần sắc trong mắt nó, chỉ là cảm thấy sâu thẳm trong đôi mắt kia là sự điên cuồng khiến cho lòng người run sợ.
“Tên xấu xí kia, ngươi làm sao vậy?” Chiêu chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, cũng không biết là bởi vì thấy được cảnh tượng khiến cho người ta kinh sợ hay là bởi vì ánh mắt của nó.
Không ngờ vừa phát ra âm thanh, con thú xấu xí liền như bị kích thích, nhào mạnh về phía Chiêu.
“Đánh nhau hả? Ta không sợ ngươi đâu.” Chiêu nhanh nhẹn tránh đi, đè nén lo lắng trong lòng, cười nói. Cậu nghĩ mình luyện tập với nó dù sao cũng dễ chịu hơn là để nó đâm đầu vào tảng đá. Nhưng mà sau khi ngươi đánh ta cắn mấy cái qua lại, Chiêu càng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì cậu phát hiện con thú xấu xí tựa hồ muốn quấn đến sau lưng của cậu, Chiêu không khỏi cảm thấy khó hiểu mà hỏi: “Này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?”
Con thú xấu xí có lẽ cũng bị chuyển động vòng quanh mà có chút không kiên nhẫn, giận dữ gầm lên, tiếng rít gào như sấm ở trong động kín càng không ngừng vang vọng, làm cho tai Chiêu chấn động đến ong ong lên, nhất thời phân tâm liền bị nó quật ngã xuống đất. Chiêu bị đè tới kêu rên ra tiếng, đang muốn xoay người phản kháng con thú xấu xí thì cổ liền bị cắn một cái, trong lòng cậu không khỏi run lên, dọc xương sống cảm thấy rét lạnh, thầm nghĩ con thú xấu xí không phải là đói đến choáng váng rồi muốn ăn mình đấy chứ. Ngay lúc cơ thể cậu căng chặt, chuẩn bị liều mạng với con thú xấu xí thì lại có cảm giác ở gốc đuôi mình có một thứ gì đó nóng hâm hấp đặt vào. Chiêu ngẩn người, phát hiện vật kia luôn muốn chui vào cái mông đóng chặt của cậu, cậu không khỏi rùng mình một cái, hoảng sợ kêu lên: “Này, này, ngươi làm gì vậy?” Cậu rốt cuộc biết thế này là sao, thế nhưng có thể là bởi vì lúc trước sơ ý, cái đuôi đã bị đẩy qua một bên, muốn kẹp chặt đuôi cũng không làm được.
“Đại ca, đại ca, ngươi thấy rõ ràng mà, ta không phải là á thú! Ta là thú nhân! Ta là thú nhân…” Cổ bị cắn, cho dù Chiêu có dùng sức lớn hơn nữa cũng không được, chỉ có thể vừa không ngớt lời khuyên răn, vừa có ý đồ hóa thành hình người. Chẳng qua mới vừa biến hoá một nửa, cậu liền hét thảm một tiếng, lại biến trở về nguyên dạng, “A… Đau! Đau! Đau! A a a, nhẹ chút, nhẹ chút… Huynh đệ, ngươi không thể như vậy… ta là… ta là thú nhân, không, không, ta với ngươi đều là giống đực, là đực đấy… A mạt ơi, cứu con…”
Con thú xấu xí thở hồng hộc, phần háng mạnh mẽ cử động, bộ dạng chẳng giống kẻ bị vây trong đói khát trường kỳ. Mất đi thần trí, nó tựa hồ tìm ra cách phát tiết thích hợp cho sự hung bạo trong cơ thể, đâu dễ dàng để ý tới lời cầu xin tha thứ của Chiêu.
Chiêu đau muốn chết, cắn răng lại một lần nữa thử hóa thành hình người, lần này thành công, có điều cảm giác còn bết bát hơn là để hình thú, vì thế trong nháy mắt cậu lại khôi phục về hình thú. Chẳng qua trong một vòng biến hóa, cổ cuối cùng cũng thoát khỏi răng nanh của con thú xấu xí, Chiêu đang túm lấy cơ hội xoay người mà đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy móng vuốt vốn để trên bả vai mình tựa hồ có chút dị thường, ngay sau đó, cơ thể cậu bị hai cánh tay cường tráng thuộc về con người ôm chặt lấy, mà cái mông vô cùng đau nhức dường như cũng thư thái đi rất nhiều, không căng đến khó chịu như trước nữa. Chiêu ngạc nhiên quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt nam nhân đầm đìa máu. Có lẽ khuôn mặt này đã từng rất anh tuấn, nhưng bây giờ bởi vì vết thương cũ mới chồng chất mà có thể nói là vô cùng xấu xí, đáng sợ, có điều Chiêu lại không hề cảm thấy sợ hãi hay chán ghét, cậu chỉ là hết sức kinh ngạc.
“Tên xấu xí, ngươi… ngươi là thú nhân?” Chiêu ngạc nhiên đến mức quên mất hai người còn đang ở một tư thế vô cùng thân mật. Rốt cuộc cậu đã hiểu tại sao con thú xấu xí có thể hiểu lời cậu nói, còn biết thú nhiều xương là gì.
Thú nhân xấu xí không trả lời, chôn mặt vào cổ Chiêu, khiến cơ thể hai người dán vào nhau đến không có một khe hở, tiếp tục động tác lúc trước. Sự thân mật cực hạn đó rốt cuộc khiến trong lòng Chiêu nảy sinh cảm giác khác thường, thời gian trôi qua cũng dần cảm thấy có chút cảm thụ, hai chân không khỏi nhũn ra, cơ thể nóng lên, thiếu niên tham hoan, làm sao còn có tâm tư phản kháng.
Cũng may hai người đều có một thời gian chưa ăn no nên cũng không giằng co được bao lâu liền kết thúc.
“Ta… ta… không… nhớ, không nhớ nổi mình… mình tên… mình tên là gì…” Thú nhân xấu xí nằm ngửa bên người Chiêu vẫn còn đang nằm sấp, thử mở miệng nói chuyện. Giọng của hắn có chút khàn khàn, còn có chút trầm dày, nghe vào tai có cảm giác khiến lòng người run rẩy, yếu mềm, chẳng qua có thể là đã lâu không nói chuyện nên hắn nói rất chậm, hơn nữa luôn chần chờ lặp lại. Nhưng càng nói thì càng trôi chảy hơn.
Khi đó Chiêu mới biết được con thú xấu xí vốn là thú nhân của một bộ lạc ven biển, sau khi bị xác định là thú thì bị tộc nhân ném tới hòn đảo này, giống như rất nhiều con thú khác từng ở trong bộ lạc. Cho nên mặc dù có thú nhân lên đảo thu thập trái cây dại, nhưng không ai săn bắt ở đây. Vài năm đầu, hắn còn có thể duy trì tỉnh táo, nhưng sau này theo thời gian tăng trưởng cùng thú, ý thức dần dần hỗn độn, dù cho hắn hết lần này đến lần khác nhớ lại cuộc sống trong bộ lạc, hết lần này đến lần khác tự nói với mình, hắn là thú nhân, không phải thú, nhưng hắn vẫn không thể tránh khỏi việc dần dần quên đi. Chẳng qua so với những con thú khác, hắn đã xem như là may mắn rồi, chí ít phần lớn thời gian hắn vẫn duy trì được lý trí, không hoàn toàn bị thú tính khống chế, đồng thời luôn nhớ mình phải biến thành người. Đa số vết thương cũ trên người hắn và khung xương tứ chi méo mó đều là hết lần này đến lần khác biến thành người thất bại mà tạo thành. Mà mỗi lần đến giai đoạn chuyển tiếp từ mùa tuyết sang mùa mưa, cơ thể hắn sẽ hoàn toàn bị thú tính chiếm cứ, động dục, khát máu, hung tàn, thô bạo giống như rất nhiều dã thú khác. Khi nào trải qua hết thời gian này mới chậm rãi khôi phục lại chút thần trí.
Nghe xong những chuyện hắn đã trải qua, Chiêu cảm thấy trong lòng có chút khổ sở, cậu đi qua liếm lên mặt hắn, ra vẻ thoải mái nói: “Trước đây ta cũng không thể biến hoá, là do a mạt và a phụ mang ta đến phương Bắc tìm thú quả, sau đó gặp được Ngự, là Ngự giúp ta biến hình, nếu không ta cũng sẽ như ngươi. Nếu ngươi có thể gặp Ngự hoặc tộc nhân của ông ấy sớm một chút thì tốt rồi.” Lời của Chiêu mang theo ý an ủi, cậu hoàn toàn quên mất lúc nãy đối phương đã làm gì với mình. Hoặc có thể nói, trong lòng Chiêu, chuyện kia thật ra cũng không phải là chuyện quá nghiêm trọng, ngoại trừ ban đầu hơi đau thì sau đó vẫn khá là thoải mái.
Bởi vì lúc trước con thú xấu xí mất đi lý trí mà va chạm vào vách núi nên lúc này toàn thân đều là máu, sau khi biến thành người trông lại càng đáng sợ, nhưng hắn vẫn như không có cảm giác gì, giơ tay lên vuốt đầu Chiêu, kéo ra một nụ cười vô cùng cứng ngắc “Giờ gặp được ngươi cũng rất tốt rồi.” Nếu trước kia hắn có thể biến hoá, có lẽ sẽ không gặp được Chiêu, coi như có gặp thì quan hệ của hai người cũng sẽ không giống như bây giờ. Cho nên, hắn không hề cảm thấy tiếc nuối, thậm chí còn có chút may mắn.
Không ai vội vã đốt lửa lại, bởi vì đã không còn cần nữa. Sau khi đi qua một đoạn chật hẹp, một cửa hang động lớn hình cái loa xuất hiện trước mắt hai người, xuyên qua cửa hang, có thể thấy bầu trời xám xịt, sắc trời soi sáng một phần ba trước động, cuồng phong mang theo cây cỏ mãnh liệt ùa tới cửa động hình loa, rồi vì gặp phải chỗ rẽ mà hành quân lặng lẽ lại.
“Là lối ra.” Con thú xấu xí không biết tại sao Chiêu không đi nữa, vì thế hắn nhả cây duốc trong miệng ra, dùng đỉnh đầu thúc cậu, sau đó bản thân mình đi tới trước. Hắn lạc trong rừng thời gian dài như vậy, cũng chưa từng thấy con sông ở dưới hồ kia, cho nên cửa động này rất có thể là ở bên ngoài khu rừng mê cung đó. Đương nhiên, hắn hy vọng là như vậy.
“Biển.” Chống đỡ gió lạnh, hắn thấy được cảnh sắc tráng lệ chỉ tồn tại trong ký ức.
Lúc này Chiêu mới chậm rãi đi tới, nhìn thấy rừng núi dưới chân bị tuyết trắng bao phủ, xa xa là bờ biển, cùng với biển khơi trong mùa tuyết trông càng thêm xanh thẳm, qua một lúc lâu, cậu mới thở ra một hơi, thì thầm: “Ra được rồi.” Cuối cùng đã ra được rồi. Cậu có thể trở về bộ lạc, có thể nhìn thấy a mạt, a phụ, huynh đệ, tộc nhân đã lâu không gặp, có thể muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đấy…
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm xúc vốn vì nhiều năm chờ đợi lại luôn thất vọng mà trở nên có chút chậm chạp chết lặng đột nhiên khuấy động, Chiêu không khỏi ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm dài về phía biển khơi mênh mông vô bờ bến, tiếng gầm trào dâng, kéo dài không thôi. Khi tiếng gầm dứt, Chiêu đang quay đầu muốn nói gì đó với con thú xấu xí thì trong tai đột nhiên truyền đến âm thanh ầm vang như là sét đánh, ngay sau đó dưới chân chấn động, còn không có biết rõ là chuyện gì đang xảy ra thì cửa động chỗ họ đứng đã bị tuyết trắng chôn vùi. Thật lâu sau, ngoài động tuyết chui ra hai cái đầu thú, một trắng một đen, sau đó là tứ chi.
“Tên xấu xí, ta mang ngươi quay về bộ lạc của ta.”
“Được.”
“Đi gặp a mạt a phụ của ta.”
“Được.”
“Tên xấu xí, làm bạn đời của ta đi.”
…
“Được.”
TOÀN VĂN HOÀN.
Cuối cùng bé Chiêu cũng đã ra được và truyện cũng chính thức end luôn. Anh Đồ làm cha cái kiểu gì mà lúc khó khăn bé Chiêu toàn nhớ tới Bách Nhĩ không:v