Y Hậu Khuynh Thiên
Chương 108 : Đây chỉ là bắt đầu
Ngày đăng: 13:25 30/04/20
Edit: Tiêu Tiêu
Sau khi Nam Cung Dực rời khỏi, thần sắc trên mặt Bạch Nhược lạnh xuống, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, trong mắt tràn đầy hận ý.
"Bạch Nhan! Ngươi mang đến cho ta thống khổ, ta nhất định sẽ hoàn trả ngươi gấp bội!"
Phía trên thân truyền đến đau nhức làm nàng nhịn không được đưa tay cào một chút, móng tay thật dài lưu lại trên da thịt tuyết trắng một đầu vết máu, để hận ý trong lòng nàng ta càng sâu.
Kỳ thực không biết, chuyện này... Mới chỉ là bắt đầu thôi...
...
Từ khi Bạch Tiểu Thần rời đi, Bạch Nhan liền suy nghĩ làm thế nào để giới thiệu tiểu gia hỏa này mới không hù ngã ngoại tổ mẫu bọn họ.
Thời điểm nàng còn chưa đưa ra được quyết định, liền trông thấy một thân ảnh áo diễm hồng Hoa La vội vội vàng vàng tới chỗ nàng.
"Chủ tử."
Hoa La mỉm cười, giọng nói mềm mại đáng yêu tới tận xương: "Vừa rồi những người ta phái tới bên Bạch Tiêu công tử đã truyền về một tin tức, nói là... Lũ tiểu công tử đi tìm Bạch Tiêu công tử thì bị những người của Bạch gia phát hiện, cho nên ta muốn đến hỏi chủ tử một chút, có muốn đi một chuyến hay không?
Đối với an nguy của Bạch Tiểu Thần, Hoa La cũng không lo lắng.
Tiểu gia hỏa kia thông minh cơ linh (cơ trí + linh hoạt), Bạch gia đối đầu với hắn, thua thiệt chỉ có thể là Bạch gia...
Con ngươi Bạch Nhan chìm chìm: "Bạch gia lại muốn làm gì? Hoa La, ngươi ở lại đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại."
Nếu nàng đã quyết định đưa Bạch Tiểu Thần ra ngoài, tuyệt đối sẽ không lại đem hắn giấu đi!
Nghĩ tới đây, nàng phất tay áo, một thân hồng y phiêu nhiên mà đi, trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của Hoa La...
Phát hiện ra Bạch Tiểu Thần không phải ai khác, mà chính là mẫu thân Vu Dung Vu lão phu nhân.
Nói đến Vu lão phu nhân, trước kia đi theo nữ nhi, sau này đều hưởng phúc.
Hiển nhiên, vài chục năm trước xác thực là thế, ở Bạch gia, địa vị của nàng ai cũng tuân theo, ngay cả con rể mọi chuyện cũng phải dựa vào nàng.
Thế nhưng...
Ngay khi vài ngày trước, sau khi Bạch Nhan trở về, chuyện gì cũng thay đổi.
Ngay khi vài ngày trước, sau khi Bạch Nhan trở về, chuyện gì cũng thay đổi.
Đầu tiên là nữ nhi chẳng hiểu ra sao mà nổi điên, hoàng hậu cũng bị biếm vào lãnh cung, lại ngay cả Bạch Chỉ cũng bị Đế Thương đưa vào hình ti...
Vì thế, Vu lão phu nhân cho rằng Bạch Nhan trở về là mang vận rủi đến, nàng ta dự định đi ngoài thành trong miếu thắp hương bái Phật, đuổi đi vận đen.
Ai ngờ, vừa đốt xong hương bái xong Phật, trên đường hồi phủ lại bắt gặp được một cái bánh bao nhỏ bên Bạch Tiêu.
Nàng vội vàng lệnh cho xe phu ngừng ngựa, đang muốn tìm hiểu hư thực lại bỗng dưng thấy bánh bao nhỏ cầm món đồ chơi làm bằng đường đưa cho Bạch Tiêu, một tiếng cữu cữu để gương mặt băng sương lộ ra nụ cười hệt như gió xuân.
Tay Bạch Tiêu nhẹ xoa đầu Bạch Tiểu Thần, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, hắn vừa định mở miệng, đương lúc ngẩng đầu chợt nhìn thấy khuôn mặt của Vu lão phu nhân.
Trong chớp mắt, nụ cười trên mặt Bạch Tiêu biến mất, ánh mắt lạnh như dao, hàn khí nồng đậm.
"Cữu cữu?" Bạch Tiểu Thần chớp chớp đôi mắt to tĩnh lặng, mắt nhìn theo hướng Bạch Tiêu ngẩng đầu.
Khi hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy toan tính của Vu lão phu nhân, đôi mắt to hơi lấp lóe, không biết suy nghĩ cái gì.
Nha hoàn nâng đỡ Vu lão phu nhân đi tới, con ngươi âm hiểm của bà ta dừng trên người bánh bao nhỏ bên Bạch Tiêu, khuôn mặt nhăn nheo lộ ra vẻ khinh miệt.
"Đứa con hoang này là nhi tử Bạch Nhan?"
Vào lúc Bạch Nhan trở về thì không mang theo tiểu tử này, bọn họ đều nghĩ nàng sảy thai ngoài ý muốn, không nghĩ tới tiểu tử này thế mà còn sống.
Nếu để cho Bạch Chấn Tường biết sỉ nhục này còn sống, khẳng định sẽ nổi giận lôi đình!