Y Phẩm Phong Hoa

Chương 164 : Dưới chân núi Thương

Ngày đăng: 16:33 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Núi Thương? Kho báu ư? Biệt việt của cô không phải ở ngay dưới chân núi Thương sao? Nếu các võ giả cấp cao đều đi đến núi Thương, vậy an nguy của đám người Trần ma ma… Khuôn mặt Hột Khê biến sắc. Cô không còn tâm trạng đứng nghe lén nữa, bước chân đột ngột tăng tốc, lao nhanh như chớp về phía biệt viện.



Hột Khê hộc tốc quay về chân núi Thương. Cô phát hiện xung quanh Núi Thương quả nhiên có không ít võ giả kết bè kết phái đi qua đi lại.



Tuy nhiên vẫn may mắn thay, có lẽ vì nhiều người còn sợ hãi kho báu của bí cảnh này cho nên lúc này đa phần họ đều đang tập hợp nhân lực để chuẩn bị, bây giờ người qua lại chỉ có mấy tu giả ngoại bang không có gì nguy hiểm cả.



Điều khiến Hột Khê kinh ngạc hơn cả là cô lại nhất thời không tìm được biệt viện nhà mình.



Biệt viện không phải là bị người khác san thành bình địa, chỉ còn lại đống đổ nát hoang tàn, mà là vị trí nơi biệt viện đứng sừng sững bỗng biến thành đồng cỏ hoang vu, hoàn toàn không tìm ra dấu vết từng tồn tại một kiến trúc ở đây.



Ngay lúc Hột Khê còn đang lo lắng nghi hoặc, bên tai đột nhiên truyền truyền đến tiếng nói vui mừng của Hề Giáp: "Tiểu thư, rốt cuộc tiểu thư cũng đã trở lại rồi!"


Có thể đi theo một người chủ nhân như vậy là may mắn cả đời này của bọn họ, còn về việc chủ nhân là nam hay nữ thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ cả. Tất cả bọn họ đều tin rằng một ngày nào đó chủ nhân sẽ tỏa sáng rực rỡ trước mặt tất cả võ giả ở đại lục Mịch La này.



Advertisement / Quảng cáo



Hột Khê nghe xong lời Hề Giáp nói, bèn tập trung linh lực vào hai mắt thì quả nhiên phát hiện biệt viện của mình vẫn còn vẹn nguyên ở chỗ cũ. Lúc này cô mới thở hắt một hơi thật dài.



Chỉ có điều cô thật không ngờ Tiểu Li có bản lĩnh như vậy. Muội ấy có thể sử dụng thuật che mắt qua mặt được đám tu giả dưới Trúc Cơ kỳ ư?



Hột Khê vội vàng chạy về biệt viện, đám người Trần ma ma nhận được tin tức đã nôn nóng chờ ở ngoài biệt viện từ sớm.



Trần ma ma vừa nhìn thấy Hột Khê thì bổ nhào về phía cô, rơm rớm nước mắt. Mãi đến khi xem xét cô từ đầu đến chân một lượt xong, bà mới lau nước mắt nói: "Tiểu thư, sao tiểu thư có thể lấy thân thể ngọc ngà của mình ra mạo hiểm như vậy được… Nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, sau này lão nô xuống dưới suối vàng biết phải ăn nói thế nào với phu nhân được chứ!"



"Được rồi, ma ma đừng khóc nữa, sau này tôi không làm như vậy nữa là được chứ gì." Hột Khê bất đắc dĩ trấn an Trần ma ma không ngớt, vừa cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không thấy.



Bên trong cách biệt viện rách nát này, luôn có người lo lắng, quan tâm, tin tưởng cô, dựa dẫm vào cô như thể cô là bầu trời của họ. Đó là cảm giác mà một Hột Khê độc lai độc vãng chưa từng cảm nhận được.



Rõ ràng cô có thêm một sự ràng buộc và một cái đuôi lẽo đẽo theo sau, nhưng cô không hề cảm thấy phiền hà, ngược lại tràn ngập những mong mỏi với cuộc sống mai này.