Y Phẩm Phong Hoa

Chương 211 : Quà ra mắt

Ngày đăng: 16:34 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Xem ra con nhóc này vẫn còn không ít chuyện bí mật nhỉ!



Con ngươi ông lão đánh vòng, bỗng nhiên rút từ trong người ra một chiếc vòng ngọc, đung đưa trước mặt Đản Đản, "Thích không nhóc?"



Đản Đản mở to mắt, gật đầu liên hồi.



Ông lão nhoẻn miệng cười: "Thích thì ta cho nhóc luôn đó, lần sau có đồ ăn ngon, nhớ phần cho ta một ít nhé!"



Đản Đản lao tới như bay, ôm lấy vòng ngọc vào lòng mình, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn ông lão một cái, hấp tấp đến trước mặt Hột Khê, "Mẹ ơi, mẹ, vòng ngọc này có linh khí tràn trề luôn đấy ạ, mùi hương rất dễ chịu, nhất định có thể bán được nhiều nguyên tinh lắm đó, con cho mẹ này!"



Đến giờ Đản Đản vẫn còn nhớ chuyện Hột Khê vẫn luôn miệng nói nó ăn nhiều đến mức sạt nghiệp. Thế nên, bây giờ vớ được món đồ tốt, nó lập tức muốn đưa cho cô để cô đổi lấy tiền, mua được thật nhiều loại thực phẩm ngon nấu những món ăn tuyệt hảo.



Hột Khê nhận lấy vòng ngọc, cô không cần dùng thần thức để kiểm tra mà chỉ dùng tay mình miết lên thôi thì đã biết ngay đây nhất định là đồ tốt. Cô không kiềm được vươn tay xoa đầu Đản Đản, tỏ lòng khen ngợi: "Đản Đản thật là ngoan."



Ông lão đứng đó chứng kiến cảnh tượng này, khóe miệng co giật không ngừng.




Nói xong, tay trái lão nhẹ nhàng vẫy một cái, tức khắc một cơn gió lớn điên cuồng trỗi dậy giữa khu rừng rậm, từng luồng áp lực nảy sinh rồi mãnh liệt dao động trong không gian.



...



Hột Khê vẫn mù tịt chưa hiểu ý của lão già này là thế nào thì trời đất quay cuồng, toàn thân cô có cảm giác như bị xé toạc.



Đến khi cô tỉnh táo lại thì phát hiện bản thân đã bị đưa đến một nơi hết sức kỳ quái.



Trước mặt là một cánh cổng đá đóng chặt. Cánh cổng đá cao vô cùng, Hột Khê phải ngửa cổ hết mức để nhìn lên, phải cố lắm mới có thể nhìn được đỉnh của cổng đá.



Ngay phía trên của cổng đá viết ba chữ - Phong Long Vực bằng màu đỏ tươi như máu.



Hột Khê kinh ngạc, định đi tìm hiểu xem đây là nơi nào. Cô vừa quay đầu ra sau lưng mình thì phát hiện một con đường tối om dài như bất tận. Nhìn ra xa hơn một chút thì nó lại chẳng khác gì một con đường dẫn thẳng tới địa ngục vậy.



Đản Đản nhát gan sợ sệt nhào vào lòng Hột Khê, run lẩy bẩy nói: "Mẹ, chỗ này Quỷ Môn Quan ạ? Con sợ quá!!"



Trí thông minh của đứa nhóc này không được cao, trái lại trí nhớ tốt vô cùng, mấy chuyện ma quỷ xem một lần thôi là đều nhớ như in, nào là suối vàng, địa ngục, Quỷ Môn Quan, canh Mạnh Bà… Vậy mà cái gan thì lại cứ hệt như thỏ đế.



Trong lòng Hột Khê cũng căng thẳng, mọi chuyện dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát lẫn dự đoán của cô, rốt cuộc thì lão già thối kia muốn giở trò gì đây?



Chính lúc này, trong đầu Hột Khê bỗng vang lên âm thanh cười cợt gợi đòn của lão già nọ: "Nhóc con kia, chẳng phải ngươi nói bái ta làm sư phụ không có lợi gì hay sao? Bây giờ ta đã đem lợi ích đến cho ngươi rồi đây."