Y Phẩm Phong Hoa

Chương 240 : Hơi tàn

Ngày đăng: 16:34 27/05/20


Editor: Nguyetmai



"Ta sợ cái gì chứ!" Tiểu Kim Long nghe lọt được câu sau cùng, tức đến nỗi nhảy cẫng hét toáng, "Ai nói ta muốn bỏ chạy hả, ta... ta chỉ muốn lừa đồ phụ nữ xấu xí nhà ngươi thôi! Hừ, chẳng qua chỉ là một võ giả Kim Đan kỳ nhỏ nhoi, vậy mà còn tưởng bở lão tôn sợ ngươi á!"



Nói xong, Tiểu Kim Long nhảy đến trước mặt Đản Đản, há to miệng mắng nhiếc Phụng Liên Ảnh, "Cái đồ phụ nữ lòng dạ rắn độc nham hiểm nhà ngươi, người đã xấu, tâm địa còn độc ác, chả trách sao Tử Kim chân nhân không trao truyền thừa cho ngươi. Ngươi xem chủ nhân của ta này, xinh đẹp hơn ngươi, bản lĩnh còn cao hơn ngươi nữa, tên ngốc nào mà đi chọn một người xấu xí như ngươi làm chủ nhân chứ?"



Đản Đản phía sau lập tức phụ họa, "Đúng đấy, đúng đấy, đồ xấu xí, chẳng bằng một cái móng tay của mẹ ta. Đồ mắt gà, mũi khoằm, mặt như con cóc, xấu người xấu luôn nết, cẩn thận sau này sinh con không có lỗ đít, chết xong bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!"



Đản Đản trong vỏ trứng tâm trí không được hoàn thiện, mỗi chủ nhân đều có tính cách khác nhau, tin tức thu nhận được đương nhiên kỳ quái hiếm lạ thế nào cũng có, trước tình trạng gấp rút như hôm nay, vậy mà lại có thể đọc làu làu những câu mắng chửi người được cho là thậm tệ khó nghe nhất trong mấy bộ phim truyền hình dài tập.



Nếu như lúc này Hột Khê tỉnh lại, nghe được những lời chanh chua như mấy thím hàng tôm hàng cá rồi chửi lộn với người khác như thế này của linh sủng ngốc nghếch ngoan ngoãn nhà mình, chắc sẽ ngạc nhiên đến rớt hàm mất.



Tiểu Kim Long nghe đến vỗ tay hoan hô liên tục, dáng vẻ như muốn nói Đản Đản đúng là trẻ con dễ dạy bảo, xong còn tiếp tục thêm mắm thêm muối, "Heo nhỏ ngốc này ngươi nói sai một câu rồi, phụ nữ xấu nhường này, ai xui xẻo mới lấy phải cô ta đấy, ma nào mà chịu cô ta? Không ai chịu cưới, thì làm sao cô ta sinh con không có lỗ đít được hả?"
Sắc mặt Tiểu Kim Long liền biến sắc, bản thân nó hiểu biết nhiều hơn Đản Đản, thế nên nó biết rõ một đòn tấn công toàn lực của một võ giả Kim Đan kỳ có bao nhiêu khủng khiếp.



Thế nhưng, cứ nhìn con heo ngốc phía sau ngược lại chẳng hề màng đến tính mạng của chính mình, Tiểu Kim Long nghiến chặt răng, kim quang trên người đột ngột bùng nổ.



"Ầm…" Một trận vang rền kinh thiên động địa, đến toàn bộ điện Tử Kim cũng phải rung chuyển, giống như muốn long trời lở đất.



Đợi đến khi rung chấn đã kết thúc, Tiểu Kim Long rơi ầm xuống dưới nền đất, miệng nôn ra máu tươi, thoi thóp chút hơi tàn.



Lúc này vảy rồng của nó đã bị thiêu khét hết một mảng lớn, sừng trên đầu cũng bị gãy, toàn thân máu thịt lẫn lộn giăng đầy kín những vết thương đáng sợ, ban đầu sau khi giải được phong ấn, khó khăn lắm mới có thể tích lũy được một ít năng lượng, giờ phút này đã sớm bị tiêu hao hết sạch không còn gì nữa.



Đản Đản nhìn thấy dáng vẻ thảm thiết của nó, bật khóc nức nở, cơ thể lập tức biến nhỏ lại, rơi xuống bên cạnh nó "Long Long, ngươi sao thế này… hu hu hu… ngươi đừng chết mà!"



"Heo con ngốc!" Kim Long phun ra một ngụm máu, nhe răng nói, "Biết bản tôn là ai không hả? Sao mà có thể… có thể dễ dàng… chết…"



Còn chưa nói hết lời, nó đã bất tỉnh mất rồi, kim quang trên người cũng theo đó hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại.