Y Phẩm Phong Hoa
Chương 38 : Tam tiểu thư vô dụng
Ngày đăng: 16:33 27/05/20
Nụ cười trên mặt Trương Đức Trung từ từ trở nên cứng đờ, cuối cùng kinh hãi đến mức không tin nổi vào mắt mình, "Ngươi... ngươi là Tam tiểu thư?"
Chân gã lảo đảo, suýt chút là đã trượt ngã bởi những viên tinh thạch nằm ngổn ngang dưới đất. Vì quá ngỡ ngàng và khó tin nên giọng gã hơi run run: "Sao ngươi, ngươi lại có thể ở đây được, chẳng phải ngươi đã bị…"
"Bị cái gì?" Hột Khê tiến lên một bước, khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp và thân thiết, thế nhưng vẫn vô cớ đem lại cho người ta một cảm giác ngột ngạt đè nén, "Bị bán đến Thao Thiết Quán à? Hay đáng nhẽ là đã bị kẻ khác chà đạp đến chết từ lâu rồi?"
Trương Đức Trung bị ánh mắt cô dọa đến hai chân bủn rủn, ngay lập tức ngã phịch xuống đất.
Tinh thạch cứng ngắc đâm vào mông làm gã đau nghiến răng nghiến lợi, nhưng gã cũng dần dần vượt qua được cơn hãi hùng, bình tĩnh trở lại.
Người trước mặt gã không phải ai khác mà chính là Nạp Lan Hột Khê - Tam tiểu thư vô dụng nức tiếng của phủ Nạp Lan. Ả không quyền không thế, cũng chẳng có ai quan tâm sự sống chết của ả, đến cả đám đầy tớ hèn mọn nhất cũng có thể đè đầu cưỡi cổ. Vậy thì hà cớ gì mình phải sợ hãi ả chứ?
Nghĩ đến đây, Trương Đức Trung đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt trừng trừng nhìn Hột Khê một cách hung tợn, xen lẫn sự giận dữ vì khi nãy bị bẽ mặt, "Tam tiểu thư, không ngờ tiểu thư đã trở thành một kẻ nô lệ hèn mọn rồi mà vẫn có thể chạy đến đây. Xem ra chủ nhân mới của tiểu thư đối xử tốt quá nhỉ, có phải là nhờ vào khuôn mặt xinh đẹp kia hay không?"
"A...!" Trương Đức Trung rú lên kinh hãi, toàn thân đau điếng bủn rủn, rầm một tiếng ngã sõng soài xuống đất.
Hột Khê tiến lên trước một bước, chậm rãi đạp lên bàn tay định sàm sỡ mình, thong thả nói: "Ngươi nói không sai, ta đúng là nên cảm ơn ngươi đấy!"
Gương mặt Trương Đức Trung đầy kinh hãi, run rẩy lên tiếng: "Ngươi đã làm gì ta?"
"Đương nhiên là quà cảm ơn rồi chứ còn gì nữa?" Hột Khê tươi cười đáp, nhưng chân cô đột ngột dùng thêm sức giẫm mạnh. Chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc" vang lên, xương bàn tay phải của Trương Đức Trung đã bị cô giẫm nát, "Thế nào? Ngươi có hài lòng với món quà này không?"
"A a a!" Trương Đức Trung hét toáng lên từng tiếng thê lương hệt như con heo bị chọc tiết. Nếu con hẻm này không vắng vẻ như bây giờ, ắt hẳn sẽ khiến cho cả đống người phải giật thót cho xem.
Thấy Hột Khê còn định đạp tiếp cái chân của mình, Trương Đức Trung vội vã khóc lóc van xin: "Tam tiểu thư, nô tài sai rồi, tiểu thư làm ơn làm phúc tha cho nô tài đi! Tất cả đều tại Nhị tiểu thư sai bảo nên nô tài mới dám làm như vậy, nô tài chỉ phụng mệnh mà thôi! Cầu xin tiểu thư hãy tha cho nô tài."
Hột Khê cười khẩy nói: "Ta và Nhị tỷ đã bao nhiêu năm trời không gặp nhau. Từ trước đến nay Nhị tỷ đều đi trên con đường trải đầy hoa hồng của tỷ ấy, còn ta đi trên cây cầu độc mộc của chính mình. Nếu đã nước sông không phạm nước giếng, hà cớ gì phải sai khiến ngươi đến đối phó với ta chứ? Ngươi dám gạt ta à, có phải ngươi chê quà tạ lễ của ta khi nãy nhẹ quá không?"