Y Phẩm Phong Hoa

Chương 46 : Vô phương cứu chữa

Ngày đăng: 16:33 27/05/20


"Tiểu cô nương, nếu không ngại, tôi có thể khám và điều trị cho ca ca của cô." Tần chưởng quầy vừa mới dứt lời, một giọng nam ôn hòa trầm ấm chợt vang lên trong đám đông.



"Là Chu chưởng quầy của Thánh Đức Đường kìa!" Có người kinh ngạc hô lên. Mọi người nhao nhao mở đường, nhìn người đàn ông chậm rãi bước đến bằng ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ.



Đó là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, có nước da trắng mày râu nhẵn nhụi, dáng người mảnh khảnh, ngũ quan ôn hòa, mang đến cho người khác một cảm giác thân thiết, nho nhã. Đây chính là Chu chưởng quầy của Thánh Đức Đường - Chu Ngạn An.



Bé gái vừa nghe Chu chưởng quầy nói sẽ khám chữa bệnh cho ca ca mình, bèn òa khóc nức nở. Cô bé bất chấp cảm giác đau đớn do mới bị ngã, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu khấu lạy Chu chưởng quầy.



Tuy vậy khi Chu chưởng quầy đưa linh lực vào cơ thể thiếu niên, lông mày lại cau chặt, sắc mặt cũng ngày càng nghiêm trọng: "Tiểu cô nương, sao ca ca của cô lại bị thương?"



Bé gái lau nước mắt, bi thương nói: "Năm ngày trước ca ca tôi vào núi săn thú, lúc trở về thì bị trọng thương, nằm liệt trên giường không dậy nổi. Tôi cõng ca ca đến Tề Sinh Đường để chữa trị, tiêu hết sạch số tiền mà chúng tôi có. Nhưng vết thương của ca ca lại càng ngày càng nặng thêm, tôi không biết phải làm gì nữa… tôi không muốn ca ca mình chết… hu hu hu…"
Bé gái lau nước mắt, bi thương nói: "Năm ngày trước ca ca tôi vào núi săn thú, lúc trở về thì bị trọng thương, nằm liệt trên giường không dậy nổi. Tôi cõng ca ca đến Tề Sinh Đường để chữa trị, tiêu hết sạch số tiền mà chúng tôi có. Nhưng vết thương của ca ca lại càng ngày càng nặng thêm, tôi không biết phải làm gì nữa… tôi không muốn ca ca mình chết… hu hu hu…"



Chu chưởng quầy thở dài, nói bằng giọng xót thương tiếc nuối: "Xin thứ lỗi, bệnh của ca ca cô tôi cũng không chữa trị được. Gân và mạch máu trên người cậu ấy đã bị kẻ khác cắt đứt, sau này cho dù có qua khỏi thì cũng chỉ có thể là một người tàn tật, không thể cử động được nữa, cả đời này đành nằm liệt trên giường mà thôi."



"Sao… sao lại như vậy được chứ!" Bé gái sợ ngây người, đôi mắt lập tức ánh lên vẻ bi thương và tuyệt vọng khôn xiết, "Không… ca ca tôi sẽ không chết! Thầy thuốc, cầu xin thầy thuốc cứu ca ca tôi với, cầu xin thầy thuốc…"



Sắc mặt Tần chưởng quầy đứng đằng kia vốn đang rất khó coi, sau khi nghe xong thì mặt mày hớn hở, vui sướng cười trên nỗi đau của người khác, "Còn tưởng thầy thuốc của Thánh Đức Đường lợi hại lắm chứ, cứ làm ra vẻ như mình là thần tiên cứu khổ cứu nạn vậy. Thì ra cũng chỉ là thầy thuốc hàng Nhị phẩm thấp kém mà thôi. Vậy mà lại chạy ra đây khoe mẽ, người thì không cứu nổi còn rước lấy nhục nhã ê chề. Ha ha ha… Đúng là không biết tự lượng sức mình!"



Chu chưởng quầy nghe vậy cũng không nổi giận, mà chỉ ngẩng đầu liếc nhìn gã với ánh mắt lãnh đạm, rồi từ tốn nói: "Thầy thuốc Tần có bản lĩnh như vậy, chi bằng đến đây xem thử đi?"



Lúc này quần chúng vây quanh mới tỉnh táo lại sau tin dữ thiếu niên kia không thể cứu chữa được nữa, họ vừa nghe lời Chu chưởng quầy thốt lên thì lập tức sôi nổi phụ họa.
Lúc này quần chúng vây quanh mới tỉnh táo lại sau tin dữ thiếu niên kia không thể cứu chữa được nữa, họ vừa nghe lời Chu chưởng quầy thốt lên thì lập tức sôi nổi phụ họa.



"Chẩn đoán của Chu chưởng quầy làm sao mà sai được? Nếu ngươi đã không phục thì tự mình đến xem thử xem!"



"Bệnh của thiếu niên kia đã trầm trọng như thế rồi, nói không chừng là do đám lang băm bên Tề Sinh Đường hãm hại. Bản thân mình đã vô dụng, thì dựa vào cái gì mà nghi ngờ y thuật của Chu chưởng quầy chứ?"



Những lời chỉ trích phẫn nộ của quần chúng xung quanh khiến cho Tần chưởng quầy giận tím tái mặt mày, gã đột nhiên cao giọng, gần như là thét lên: "Tôi không chữa được nhưng thầy thuốc Tạ của Tề Sinh Đường có thể chữa được! Ông ấy đường đường là một thầy thuốc Tam phẩm, một tên thầy thuốc Nhị phẩm thấp kém như Chu Ngạn An há có thể so bì được sao?"



Danh hiệu thầy thuốc Tam phẩm này vừa thốt ra, ngay tức khắc khiến cho quần chúng xung quanh phải im bặt. Bởi trên khắp đất nước Kim Lăng, danh hiệu thầy thuốc Tam phẩm hiếm có vô cùng. Khắp thành Yên Kinh cũng chỉ có mỗi một mình Nạp Lan Chính Trạch đạt được chức thầy thuốc Tứ phẩm. Điều này đủ để thấy rõ địa vị của những thầy thuốc ở đẳng cấp cao.



Chỉ có điều, mọi người chỉ ngẩn ngơ trong giây lát, ngay sau đó trên mặt họ đều lộ ra biểu cảm hoài nghi: "Ngươi nói có thầy thuốc Tam phẩm thì sẽ có thầy thuốc Tam phẩm ngay sao? Sao chúng ta không biết Tề Sinh Đường các ngươi có thầy thuốc Tam phẩm vậy?"



"Đúng vậy, chỉ nói miệng mà không có bằng chứng, có bản lĩnh thì mời người đấy ra đây! Ngươi không phải vì giữ thể diện mà khoác lác đấy chứ?"