Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 113 : Thầy trò, không có gì tệ hơn
Ngày đăng: 08:31 18/07/20
Mặc dù Tiêu Thiên Diệu nói bất luận sống chết, nhưng Ngô đại phu lại không dám thật sự buông lơi. Có điều y thuật của ông thật sự hữu hạn, ông chỉ có thể cố gắng hết sức. Đối với việc Lâm Sơ Cửu có thể sóng sót hay không, đành phải xem tạo hoá của nàng.
Trong khi Ngô đại phu đang trị liệu cho Lâm Sơ Cửu, ở trong cung Tần thái y cũng đang cố gắng giữ lại mạng sống cho Tiêu Tử An. Tình trạng của Tiêu Tử An cũng rất nguy hiểm, nhưng y thuật của Tần thái y rõ ràng cao hơn nhiều so với Ngô đại phu, bởi vậy......
Mạng của Tiêu Tử An thuận lợi an toàn. Tuy nhiên, hắn chỉ có thể tiếp tục sống, nguyên nhân căn bệnh vẫn tìm không ra.
"Hoàng thượng, bệnh tình An Vương điện hạ càng ngày càng nghiêm trọng, cần phải được nhanh chóng trị liệu. Lần sau phát bệnh, thần không dám đảm bảo có thể cứu sống được nữa hay không." Tần thái y nói ra những lời nói thật, nhưng......
Hoàng đế không thích nghe, "Trẫm đã biết, lui ra."
Tần thái y biết rõ tính tình của Hoàng thượng, không tiếp tục khuyên nhủ, yên lặng lui xuống. Hoàng thượng lưu lại Thanh Hòa Điện, tiếp tục ở lại với Chu Quý Phi và An Vương, bởi vậy tin tức của Tiêu Vương phủ, ngược lại Tần thái y lại biết trước một bước.
Sau khi Tần thái y biết được tin tức Tiêu Thiên Diệu có khả năng sẽ nạp Mặc Ngọc Nhi vào phủ, sắc mặt khẽ biến, lập tức ra khỏi cung về nhà, đi vào một cái viện nhỏ ở phía Tây Bắc.
Trong viện, có một nam nhân sắc mặt trắng bệch, hai chân tàn phế, đang ngồi ở trên xe lăn. Nam nhân khoảng chừng 50 tuổi, hai mắt ảm đạm không có ánh sáng, da trên tay nhăn lại, xuất hiện sự lão hoá.
Sau khi Tần thái y tiến vào, chắp tay với lão giả nói: "Sư phụ, ta vừa mới nhận được tin tức, Tiêu Vương có khả năng sẽ nạp nữ nhi Mặc Thần Y làm vợ."
Tần thái y nhìn qua cũng không trẻ hơn so với đối phương, nhưng ở trước mặt lão giả đầu bạc lại cực kỳ cung kính.
"Nạp Mặc Ngọc Nhi làm phi?" Lão giả đầu bạc châm biếm, "Quả nhiên là việc lão nhân họ Mặc sẽ làm. Vì nữ nhi bảo bối của hắn, hắn thật sự có thể làm bất cứ điều gì."
Sau khi Tần thái y nghe xong chỉ yên lặng không nói, cung kính đứng ở nơi đó, chờ lão giả đầu bạc ra lệnh.
Lão giả đầu bạc trầm ngâm một lát mới nói: "Đi, mang người tới Tiêu Vương phủ gây rối cho Mặc Ngọc Nhi. Ta không muốn nhìn thấy Mặc Ngọc Nhi gả vào Tiêu Vương phủ."
Tay phải không thể sử dụng, tay trái miễn cưỡng di chuyển. Lâm Sơ Cửu phải trát năm sáu châm mới thành công đâm kim vào dưới chân động mạch.
Sau ba mươi phút, truyền dịch kết thúc. Lâm Sơ Cửu sợ hạ nhân tiến vào, vì thế không dám làm gì nữa. Nàng chỉ nằm ở trên giường, cẩn thận suy nghĩ về chuyện Mặc Thần và Mặc Ngọc Nhi.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó, mặc dù lúc ấy nàng không tìm được gì, nhưng nàng tin tưởng hệ thống Y Sinh. Hệ thống Y Sinh sẽ không vô cớ đưa ra lời cảnh báo.
Giữa Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi, nhất định có một người có vấn đề. Từ giọng điệu của Mặc Thần Y có thể nghe ra, ông ấy thực sự xem long phách giống như bảo bối, ông ấy chắc hẳn sẽ không lãng phí long phách. Người duy nhất có hiềm nghi chính là Mặc Ngọc Nhi.
Đương nhiên, Lâm Sơ Cửu không nói Mặc Ngọc Nhi có ý muốn hãm hại Tiêu Thiên Diệu. Có thể Mặc Ngọc Nhi đã bị người lợi dụng.
"Có một số việc nên điều tra càng sớm càng tốt. Nếu không điều tra, chờ đến khi đối phương hủy hết dấu vết, cho dù muốn điều tra cũng điều tra không nổi." Hiện tại nàng đã không để bụng Tiêu Thiên Diệu có tin nàng hay không, càng không để bụng Tiêu Thiên Diệu cảm thấy nàng thế nào, nhưng......
Chuyện nàng không làm, nàng tuyệt đối không gánh tội thay người khác. Nếu như không rửa sạch tội danh không rõ này, sau này chân của Tiêu Thiên Diệu xảy ra chuyện gì xấu, những người này đều sẽ đổ hết ở trên đầu nàng.
Lâm Sơ Cửu chờ đợi, chờ đến khi trời sáng cũng không thấy có hạ nhân tiến vào. Ngay khi Lâm Sơ Cửu cho rằng Tiêu Thiên Diệu sẽ để mặc nàng tự sinh tự diệt, Ngô đại phu đã tới.
"Sao bên ngoài sân Vương phi không có người nào? Vương phi bệnh nặng như vậy, bên cạnh không có người trông hay sao?" Người chưa tới tiếng đã tới trước.
"Vương phi chỉ có bốn thị nữ, toàn bộ đều lưu lại tướng phủ. Tình huống giống như bây giờ, Vương gia không lên tiếng, ta không dám điều thị nữ tới đây. Đối với ta, một lão gia đã già, không tiện ở lại chăm sóc Vương phi." Tào quản gia thở ngắn than dài, giọng điệu phiền muộn: "Cũng không biết Vương phi thế nào?"
Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Ngô đại phu và Tào quản gia một trước một sau đi đến. Ngô đại phu vừa vào trong đã nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đang mở to mắt, lập tức vui sướng la lên một tiếng: "Vương phi tỉnh rồi. Không ngờ lại tỉnh nhanh như vậy. Tốt quá! Thật sự tốt quá!."
Ngô đại phu buông hòm thuốc xuống, kích động tiến lên bắt mạch cho Lâm Sơ Cửu, nhưng lại bị Lâm Sơ Cửu tránh đi. Ánh mắt Lâm Sơ Cửu lướt qua Ngô đại phu, nhìn về phía Tào quản gia phía sau, yếu ớt nhưng kiên định nói: "Tào quản gia, nói với Vương gia một tiếng, ta có thể chứng minh chuyện long phách ngày hôm qua có vấn đề!"
Mặc kệ như thế nào, nàng đều phải điều tra lại một lần, cho dù không có kết quả nàng cũng không quan tâm. Không có tình huống nào tệ hơn so với hiện tại.
~~~Hết chương 113~~~