Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 15 : Bị thương, bẫy người
Ngày đăng: 15:48 30/04/20
Muốn chờ mong viện binh tới, đó tuyệt đối là một giấc mơ......
Trên trăm tên thích khách có thể lẻn vào kinh thành, có thể lặng yên không một tiếng động lẻn vào Tiêu Vương phủ, điều này không phải đã giải thích được vấn đề sao?
Nghĩ đến những người đã xử lý hôn lễ, tất cả đều do hoàng thượng phái tới, trong nháy mắt Lâm Sơ Cửu đã nhận ra!
Nhìn dáng vẻ tàn phế của Tiêu Thiên Diệu, vẫn không thể loại bỏ được sự đề phòng của người nào đó, chỉ có Tiêu Thiên Diệu chết đi, người nào đó mới có thể an tâm thoải mái.
Nếu nàng và Tiêu Thiên Diệu chưa gắn vào cùng nhau, Lâm Sơ Cửu tỏ vẻ nàng nhất định sẽ tán đồng cách nhổ cỏ tận gốc đối với Tiêu Thiên Diệu.
Nam nhân như Tiêu Thiên Diệu thật sự là quá nguy hiểm. Hiện tại thậm chí đang ngồi trên xe lăn, khí thế của hắn cũng không hề suy giảm chút nào. Nam nhân như vậy, hoặc là không đối địch với hắn, nếu như đã đối địch với hắn, nhất định phải trừ khử hắn thật sạch sẽ. Nếu không, ngươi sẽ không thể sống hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại.
Nhưng, hiển nhiên hiện tại hai người bọn họ đã cột vào cùng nhau, hy vọng duy nhất của Lâm Sơ Cửu, chính là nhất định phải giữ lại Tiêu Thiên Diệu!
Theo thời gian trôi qua, cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt, trên mặt đất đã ngã xuống không ít người. Thích khách hắc y nhiều, thân binh của Tiêu Thiên Diệu cũng không ít, thậm chí còn có hai thích khách chết trong hỉ phòng.
Đáng mừng chính là, mục tiêu của những thích khách này là Tiêu Thiên Diệu, căn bản không để Lâm Sơ Cửu vào mắt, cho nên tạm thời nàng vẫn còn an toàn.
Vì thế, Lâm Sơ Cửu tạm thời an toàn, theo bản năng nhìn xem tình cảnh của Tiêu Thiên Diệu, lại phát hiện người này giống như không có một chút ý muốn đối kháng.
Lúc trước, nàng nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu ứng phó với hai thích khách, tuy chiếm thế thượng phong, nhưng không cách nào đánh gục bọn họ. Nàng còn lo lắng hiện tại Tiêu Thiên Diệu phải đối mặt với bốn thích khách sẽ bị bó tay bó chân. Tuy nhiên, cả bốn tên thích khách liên thủ lại, Tiêu Thiên Diệu vẫn có thể nhẹ nhàng ứng đối như cũ, khiến cho đối phương không thể nào tiếp cận.
Không phải trước khi bị người ám toán, võ công của hắn chỉ dư lại một hai thành thôi sao?
Trong mắt Lâm Sơ Cửu không hề che dấu chút nào, kinh ngạc lẫn cảm thán: Một người đã bị phế đi nửa người dưới, đối mặt với hai thích khách cấp đỉnh, cộng thêm hai thích khách bình thường, nhưng v ẫn có thể nhẹ nhàng ứng đối. Lâm Sơ Cửu chỉ nghĩ rằng, người nam nhân này không hề đơn giản. Nếu nàng là địch nhân của Tiêu Thiên Diệu, nếu không hoàn toàn giết chết được Tiêu Thiên Diệu, khẳng định nàng sẽ ngủ không yên.
Nếu Lâm Sơ Cửu muốn lén lút trốn đi, còn cầm theo một đống đồ rối loạn lung tung làm gì?
Nhưng rất nhanh, dù là Tiêu Thiên Diệu hay là thích khách đều phát hiện ra, bọn họ sai rồi. Lâm Sơ Cửu căn bản không phải muốn chạy trốn, mà là đi băng bó miệng vết thương cho người bị thương.
Lâm Sơ Cửu biết y thuật?
Khóe mắt loé lên ánh sáng, quét qua người Lâm Sơ Cửu, bôi dược, băng bó, con ngươi bình tĩnh lặng như nước của Tiêu Thiên Diệu, nhanh chóng lóe lên một sự khó hiểu.
Nhưng Tiêu Thiên Diệu cũng không có quá nhiều thời gian để chú ý đến Lâm Sơ Cửu. Hai thích khách lúc trước vọt vào hỉ phòng đều là cao thủ, sau đó lại ùa vào thêm hai người, Tiêu Thiên Diệu đành phải tập trung toàn lực chú ý, để tránh khỏi bị thích khách ám toán. Phải biết rằng, kiếm trong tay đám thích khách đều đã ngâm qua độc.
Thân binh Tiêu Thiên Diệu bị thương từng người một. Tuy rằng thích khách không độc vào từ cổ họng, nhưng nếu người bị chém một đao, rất nhanh sẽ mất đi sức chiến đấu.
Khi Lâm Sơ Cửu cứu trị, liền chọn những người vừa mới bị thương, thương thế không nặng lắm. Dưới ảnh hưởng của độc tố, những thân binh không thể chiến đấu tiếp. Sau khi những người này được cứu trị xong, không bao lâu sau đã có thể khôi phục sức chiến đấu.
Khi những thân binh này nhìn thấy Lâm Sơ Cửu, mỗi người bọn họ đều cẩm thấy xấu hổ, nâng thanh kiếm trước mặt để ngăn cản Lâm Sơ Cửu tới gần. Lâm Sơ Cửu là người nào?
Tuy rằng hiện tại nàng hơi yếu một chút, nhưng nàng thật sự không phải là một tiểu thư yếu đuối vô dụng. Nếu thật sự phải động thủ, nàng sẽ đánh không lại những thân binh này, nhưng nếu như bọn họ đã bị trúng độc thì quả thật là khó nói.
"Keng," Lâm Sơ Cửu nhấc chân lên đá bay vũ khí trong tay đối phương, khuôn mặt lạnh lùng răn dạy: "Đã trúng độc rồi mà còn lộn xộn, ngại mệnh quá dài hay sao? Nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn nằm yên cho ta."
Lâm Sơ Cửu biết bản thân mình không có loại bá khí như Tiêu Thiên Diệu, nhưng nếu kéo dài khuôn mặt xuống dưới, vẫn thực sự có thể hù dọa người, có nhiều người bệnh đều rất sợ nàng.
Tuy nhiên, thân binh của Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn có thói quen nhìn thấy mặt lạnh của Tiêu Thiên Diệu. Bọn họ căn bản không sợ Lâm Sơ Cửu. Bọn họ chỉ nghĩ hành vi của Lâm Sơ Cửu thật là ngu xuẩn: Nữ nhân này điên rồi đi? Nàng cho rằng mình là ai?