Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 22 : Sơ ý, trước tiên phải lừa gạt mình

Ngày đăng: 15:49 30/04/20


Edit: Emily Ton.



Mặc dù Tiêu Thiên Diệu không thân với Lâm Sơ Cửu, nhưng dựa vào thời gian ở chung ngắn ngủi vừa rồi, Tiêu Thiên Diệu có thể khẳng định, Lâm Sơ Cửu không phải là nữ tử lương thiện gì.



Những hành động của Lâm Sơ Cửu rất đáng để suy ngẫm sâu xa.



Hơn nữa, những dược vừa rồi Lâm Sơ Cửu lấy ra, lai lịch cũng rất hiếm lạ. Tiêu Thiên Diệu tự nhận kiến thức của mình không hề tầm thường, nhưng chưa từng gặp qua những thứ Lâm Sơ Cửu đã dùng.



Chẳng lẽ Lâm Sơ Cửu là người nơi đó?



Tiêu Thiên Diệu mang vẻ mặt suy tư, hai mắt không hề chớp mắt nhìn về phía Lâm Sơ Cửu, thấy Lâm Sơ Cửu sau khi băng bó xong cho một tên thích khách, lảo đảo đứng dậy, đi tới một người bị thương khác.



Không biết do nàng đi quá vội vàng, hay là thân thể quá yếu, Lâm Sơ Cửu không thể chống đỡ được nữa, hét lên một tiếng và té ngã xuống mặt đất......



Bịch......



Lâm Sơ Cửu thẳng tắp ngã xuống, theo lý thì khi bị ngã xuống như vậy, dù Lâm Sơ Cửu không chảy máu cũng sẽ ăn đau.



Nhưng không biết là do vận khí của nàng quá tốt, hay là vận khí của người làm đệm lưng cho nàng quá tệ. Ngay khi Lâm Sơ Cửu ngã xuống, vừa lúc ngã trên người một tên thích khách. Có người lót thịt cho nàng, cú ngã này dù nặng cũng không xảy ra sự gì lớn.



"Thú vị." Khoé môi Tiêu Thiên Diệu khẽ nhếch, khi hắn nhìn thấy thân binh của mình tiến lên, đỡ Lâm Sơ Cửu "hôn mê" bất tỉnh dời đi, Tiêu Thiên Diệu thờ ơ mở miệng: "Đưa người vào trong."



"Vâng." Thân binh không dám hoài nghi mệnh lệnh của Tiêu Thiên Diệu, cẩn thận nâng Lâm Sơ Cửu đi vào phòng mới.



Lúc Lâm Sơ Cửu nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Thiên Diệu, nàng liền biết mình đang ở trong tình trạng tồi tệ. Tiêu Thiên Diệu yêu nghiệt bao nhiêu, Lâm Sơ Cửu đều đã được biết. Nàng giả bộ bất tỉnh nhân sự, Tiêu Thiên Diệu nhất định có thể nhìn ra.



Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?




Tiêu Thiên Diệu không trả lời, thay vào đó, để thuộc hạ đẩy xe lăn đi tới, đợi đến khi tới gần hai người ở trong thư phòng, Tiêu Thiên Diệu mới nói: "Đã dọn sạch người bên ngoài rồi sao?"



"Một tên đã chạy thoát." Hắc y nam tử mở miệng trả lời, giọng điệu không được tốt lắm.



Thất thủ, không vui là điều hết sức bình thường.



Tiêu Thiên Diệu nhướng mày hỏi: "Chu Tứ đã chạy?"



Hắc y nam tử gật gật đầu, "Trước khi rời đi hắn đã bắn ra ba mũi tên, không biết có khiến ngài bị thương hay không?"



Ba mũi tên là tuyệt kỹ của Chu Tứ, bắn ra không trật một phát, mặc dù mỗi mũi tên không đến mức trí mạng lấy máu, nhưng ba mũi tên luôn có một mũi có thể lấy máu.



"Không." Khi ba mũi tên một trước một sau bay vụt về phía hắn, Tiêu Thiên Diệu đã đoán ra được kẻ ra tay chính là Chu Tứ. Nhưng......



"Người nào đã thỉnh Chu Tứ ra tay?" Tiêu Thiên Diệu hỏi.



Chu Tứ là sát thủ khét tiếng lưu lạc tứ quốc, có tiền lập tức giết người, nhưng hắn luôn luôn không tham dự vào tranh đấu của hoàng thất, sẽ không tiếp những vụ do hoàng gia đưa ra. Người có thể khiến Chu Tứ ra tay, khẳng định không phải là đương kim hoàng thượng.



"Không biết, không thể tra ra được. Lúc trước chúng ta cũng không nhận được tin tức, Chu Tứ đã lui tới Đông Văn." Nam tử áo xanh cúi đầu, có chút tức giận nói.



Trên tay hắn nắm giữ mạng lưới tình báo của Tiêu Vương phủ, nhưng ngay cả đối thủ trí mạng hắn đều không thể tìm hiểu được, thật sự là quá thất trách. Cũng may, lần này Tiêu Thiên Diệu không xảy ra chuyện gì, nếu không hắn tuyệt đối không thể nào tha thứ cho bản thân mình.



Tiêu Thiên Diệu cũng biết loại sự tình thế này, không liên quan tới đối phương. Hắn không chỉ không truy cứu trách nhiệm của nam tử áo xanh, ngược lại an ủi một tiếng: "Việc này không phải lỗi tại ngươi, có người âm thầm che dấu tung tích Chu Tứ, không phải chúng ta muốn tra là có thể tra ra được. Sự tình xảy ra đêm nay, cũng là do chúng ta sơ ý."



Nếu không phải nhờ những thứ kỳ lạ của Lâm Sơ Cửu, đêm nay hắn nhất định không thể nguyên vẹn thoát ra......