Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 24 : Cảm lạnh, chết cũng không có người biết
Ngày đăng: 15:49 30/04/20
Edit: Emily Ton.
Khi Lâm Sơ Cửu tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đang nằm ở trên hỉ giường, trên người vẫn đang mặc quần áo dính máu, ngay cả chăn cũng đều không có. Toàn bộ thân mình lạnh lẽo, người còn chưa ngồi dậy, nước mũi đã chảy xuống không thể khống chế.
Lâm Sơ Cửu thật ra rất muốn oán giận, tuy nhiên nàng nghĩ rằng Tiêu Thiên Diệu không giết nàng đã là rất tốt, nàng còn muốn hy vọng xa vời gì nữa?
Làm người không thể quá tham lam, có thể lưu lại một cái mạng nhỏ, Lâm Sơ Cửu đã rất vừa lòng. Đối với cuộc sống sau này là tốt hay xấu, nàng không lo lắng chút nào.
Những ngày tháng trôi qua, nàng sẽ từ từ mưu tính. Nàng tin tưởng rằng, hết thảy đều sẽ càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.
Xoa xoa cánh tay đau nhức, Lâm Sơ Cửu lắc đầu với tình cảnh hiện tại của mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Nàng đang muốn đứng dậy, đi ra ngoài hỏi xem lúc này đã là lúc nào, lập tức nghe thấy tiếng kêu tích tích tích từ hệ thống Y Sinh......
Âm thanh này, Lâm Sơ Cửu đã rất quen thuộc. Đây là đang nhắc nhở nàng rằng: có người bệnh. Tuy nhiên, lúc này đây không phải muốn Lâm Sơ Cửu đi cứu người, mà là nhắc nhở Lâm Sơ Cửu, chính nàng đã bị cảm lạnh.
Lâm Sơ Cửu thật sự muốn trợn trắng mắt: Bệnh trạng rõ ràng như vậy, nàng cần tới hệ thống Y Sinh nhắc nhở hay sao?
Quả thực là khinh thường sự chuyên nghiệp của nàng.
Đầu có chút nặng nề, Lâm Sơ Cửu không muốn di chuyển quá nhiều, nhưng nghĩ đến thân mình yếu ớt của nguyên chủ này, nàng vẫn nên tự tiêm cho mình, đồng thời nuốt vào hai viên thuốc.
Ngồi lại một lúc lâu, tinh thần đã khôi phục một chút, Lâm Sơ Cửu mở băng vải trên vai trái ra, một lần nữa tra dược và băng bó lại. Vết thương trên vai trái cũng không nặng lắm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể dùng sức, tự bản thân mình chú ý thêm một chút là ổn.
Sau khi tự mình băng bó vết thương, Lâm Sơ Cửu suy nghĩ đi ra ngoài tìm người, muốn hỏi làm thế nào để mình có thể ăn uống. Nàng cũng không biết bản thân mình đã ngủ trong bao lâu, dù sao sau khi tỉnh lại nàng cảm thấy rất đói.
Nàng không sợ có người giám thị, nàng chỉ sợ không có người hầu hạ.
Không phải nàng không muốn tự mình động thủ, thật sự trong thời đại này, chuyện gì cũng không thuận tiện, ví dụ như tắm rửa. Nếu không có người múc nước cho nàng, nàng một mình muốn nấu nước, múc nước, phỏng chừng cả ngày cũng đừng nghĩ tới tắm rửa.
Còn có giặt quần áo gì đó, Lâm Sơ Cửu càng thêm rối rắm.
Ở thời đại này không có máy giặt, không có bột giặt, nàng thật sự không thể mỗi ngày múc nước và giặt quần áo, càng không cần đề cập tới trên người nàng mặc phần lớn đều là tơ lụa tốt nhất. Loại nguyên liệu này thật thật sự rất khó giặt, không có người có kinh nghiệm xử lý giúp nàng, nàng thật sự sẽ khóc.
Tào quản gia không nghĩ tới, Lâm Sơ Cửu lại nói chuyện tốt như vậy, kinh ngạc nhìn nàng một cái, vừa lúc đối diện với con ngươi lạnh lùng của Lâm Sơ Cửu. Tào quản gia vội vàng cúi đầu, không dám nhìn tiếp.
"Vương phi, Vương gia muốn nô tài hỏi ngài, ngài muốn xử lý nha hoàn như thế nào?" Dựa vào trực giác làm hạ nhân, Tào quản gia cảm thấy Vương phi này có thể khiến Vương gia, cố ý sai người tới đây hầu hạ tuyệt đối không hề đơn giản. Lão vẫn nên ít chọc tới nàng.
"Tính cả thị tỳ đều đưa hết về Lâm phủ. Cứ nói rằng Tiêu Vương phủ không cần hạ nhân ăn cây táo, rào cây sung, càng không cần hạ nhân xử lý những sự tình không được quyền." Lâm Sơ Cửu không khách khí chút nào, một hơi tiễn toàn bộ những người Lâm phu nhân gửi tới.
Lâm phu nhân an bài rất nhiều người cho Lâm Sơ Cửu, ngoại trừ bốn đại nha hoàn quyến rũ ra, còn có vài thị tỳ, những người này vốn nên là thân tín sau khi Lâm Sơ Cửu đến Tiêu Vương phủ, nhưng......
Khế ước bán mình của những người này, toàn bộ đều ở trong tay Lâm phu nhân, nếu như những người này không hợp tâm ý, Lâm Sơ Cửu cũng không có quyền bán đi. So với dưỡng người của Lâm phu nhân, nàng thà rằng không cần một kẻ nào hết.
Tào quản gia dường như không nghĩ tới, Lâm Sơ Cửu ngay sau ngày tân hôn, lập tức xé rách mặt cùng nhà mẹ đẻ. Vì thế, lão có lòng tốt kiến nghị nói: "Vương phi có muốn gặp những người đó trước hay không?"
Nếu vẫn thấy hợp ý thì có thể lưu lại. Nếu không, một nữ tử yếu nhược như Lâm Sơ Cửu, bên người tất cả đều là người Tiêu Vương phủ, không có ai là người nhà, nếu bị nhốt ở hậu viện cho dù đã chết một hai năm, cũng sẽ không có người ngoài nào có thể biết được......