Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 27 : Nước cờ trong tối, cần phải vĩnh viễn trở thành phế nhân

Ngày đăng: 15:49 30/04/20


Edit: Emily Ton.



Tào quản gia lĩnh ngộ sâu sắc ý của Lâm Sơ Cửu, dương cao thanh thế đưa người đến Lâm gia, chỉ kém khua chuông đánh trống.



Tào quản gia nhìn thấy đức hạnh của hạ nhân Lâm gia, biết Lâm Sơ Cửu không nghĩ sẽ lưu lại mặt mũi của Lâm gia, đương nhiên sẽ không cố kỵ mặt mũi của Lâm gia. Lâm tướng là quan rất lớn, nhưng Tiêu Vương phủ vẫn không đến mức để một Tả tướng vào trong mắt.



Tiêu Vương phủ ngay cả mặt Hoàng thượng còn dám đánh, sợ gì một Tả tướng phủ nho nhỏ?



Sau khi Tào quản gia sai người đi thông báo với Lâm gia, cũng không đi vào trong phủ, mà chỉ ném người ở cổng lớn, nhìn thấy bốn phía có không ít người đến xem náo nhiệt. Tào quản gia đứng ở chỗ cao, lớn tiếng nói nguyên nhân đưa hạ nhân Tiêu Vương phủ tới: "Ta đã lớn tuổi như vậy, chưa từng gặp nhà ai chọn thị tỳ cho cô nương, không đưa khế ước bán mình cho cô nương. Càng chưa từng thấy qua, thị tỳ nhà ai lại muốn chủ tử tự mình tới gặp."



"Hôm qua, Vương gia và Vương phi nhà ta đại hôn, nhưng gặp phải thích khách. Vương gia và Vương phi đều đã bị thương. Vương phi sai tiểu nhân đi dàn xếp những thị tỳ này, kết quả những thị tỳ này lại la hét muốn Vương phi tự mình tới gặp bọn họ."



"Gia quy của Lâm tướng thật sự quá lớn, Vương phi chúng ta kính trọng phu nhân kế (mẹ kế), nhưng phu nhân kế cũng không thể xoa nắn Vương phi chúng ta như vậy, đưa hạ nhân tới cho Vương phi, nhưng lại túm khế ước bán mình ở trong tay."



"Vương phi nương nương nhà chúng ta là người có hiếu, biết Lâm tướng gia không thể thiếu được những hạ nhân này, lập tức tự mình làm chủ, tặng bọn họ trở về, miễn cho phu nhân kế không có hạ nhân để dùng."



Giọng nói của Tào quản gia rất lớn, lời nói tuy nhanh nhưng từng từ lại rất rõ ràng, mọi người ở đây đều nghe rất rành mạch. Sau khi người Lâm phủ nhận được tin tức và đi ra, Tào quản gia đã nói xong những lời cần nói.



Nhìn thấy quản gia Lâm gia, Tào quản gia hoàn toàn không cho đối phương cơ hội nói chuyện, hai tay ôm quyền nói: "Người đã đưa đến, Vương gia và Vương phi nhà ta đều đang bị thương, người Vương phủ không tiện rời đi, ta sẽ không ở lại lâu thêm."



Hoàn toàn không cho quản gia Lâm gia cơ hội mở miệng, Tào quản gia giơ tay lên, mang theo hạ nhân Tiêu Vương phủ rời đi.




......



Tần Viện ngay lập tức quay về cung, đối mặt với những câu hỏi của Hoàng thượng. Hắn không hề dấu diếm cũng không phóng đại bệnh tình, theo đúng sự thật bẩm báo kết quả do mình chẩn bệnh.



"Hoàng thượng, mặc dù Tiêu Vương gia không bị thương, nhưng tối hôm qua hắn buộc phải vận công, nội thương nặng thêm. Thương thế dưới người tăng thêm, gân mạch hai chân có xu thế héo rút. Tiêu Vương phi chỉ vì quá kinh sợ, vai trái bị thương, nhưng không có gì trở ngại."



So với Lâm Sơ Cửu, Hoàng thượng càng quan tâm tới Tiêu Thiên Diệu hơn, "Vì thế, hai chân của hắn không thể có khả năng khôi phục lại, đúng không?"



"Hồi Hoàng thượng, theo như hạ quan chẩn bệnh, cuộc đời này của Tiêu Vương gia không còn có khả năng có thể đứng lên. Trong Văn Quốc không người nào có thể trị được cho Tiêu Vương gia. Nhưng hạ quan không dám đảm bảo, trên thế gian này có thế ngoại cao nhân với y thuật cao siêu hay không." Tần Viện Chính nói chuyện rất có chừng mực, cần phải để lại cho mình đường sống. Rốt cuộc, thiên hạ to lớn, điều kỳ diệu không phải là không có.



Hoàng thượng nghe những lời này thì sắc mặt hơi trầm xuống, sau khi suy tư một lát, nói: "Trước đó có thêm dược cho hắn, không có tác dụng gì sao?" Hoàng thượng sở dĩ không màng tới tình huynh đệ, khăng khăng phải đuổi tận giết tuyệt, chính là sợ Tiêu Thiên Diệu sẽ gặp được kỳ ngộ nào đó, một ngày nào đó lại có thể đứng lên.



"Hoàng thượng, Tiêu Vương gia đã không dùng loại dược mà thần đã khai." Tần Viện cúi đầu, không dám nhìn thẳng Hoàng thượng."



Tần Viện Chính là người do Hoàng thượng phái đi, Tiêu Vương gia tin Tần Viện Chính mới lạ.



"Hắn vẫn cẩn thận như vậy." Hoàng thượng lắc lắc đầu, không tức giận thêm, nhìn thái y quỳ gối trước bàn, thân mình không ngừng run rẩy, Hoàng thượng không có ý định khiến người thêm khó xử, bảo thái y lui ra.



Cũng may, hắn còn có một bước cờ khác, Tiêu Thiên Diệu cần phải vĩnh viễn trở thành phế nhân, nếu không hắn không thể nào an tâm!