Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 32 : Nghiêm túc, viên thuốc cứu mạng

Ngày đăng: 15:49 30/04/20


Ngô đại phu nhìn chằm chằm Lâm Sơ Cửu không chớp mắt, nhìn nước muối trong tay Lâm Sơ Cửu, theo "cái phễu" rót nhập vào trong miệng Tào Lâm, không hề chảy ra ngoài một giọt, miệng của Ngô đại phu há thành hình chữ o, thật lâu cũng không thể khép lại......



Trước đó hắn cũng dùng một cái phễu và rót nước vào cho Tào Tâm, nhưng Tào Tâm căn bản không thể nuốt vào, toàn bộ nước đều bị nhổ ra ngoài.



Vị cô nương này cũng quá lợi hại, như thế nào nàng có thể làm được điều đó?



Hai mắt Ngô đại phu tỏa ánh sáng nhìn Lâm Sơ Cửu, nếu không phải biết rằng hiện tại Tào Lâm vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, hắn khẳng định sẽ tiến lên tìm hỏi một phen.



Trên thực tế, không phải Lâm Sơ Cửu quá lợi hại, chẳng qua là vật trên tay nàng dùng rất tốt, một đầu khác của "cái phễu" trực tiếp để ở chỗ cổ họng, Lâm Sơ Cửu căn bản không lo lắng Tào Lâm sẽ nhổ nước ra ngoài.



Lâm Sơ Cửu cũng không dám rót nhiều, sau khi cho Tào Lâm uống hai chén nước, Lâm Sơ Cửu liền thu tay lại.



Uống nước xong, sắc mặt và môi Tào Lâm đều tốt hơn rất nhiều, Lâm Sơ Cửu sờ sờ trán hắn, vẫn rất nóng, dường như thuốc hạ sốt liều cao vẫn chưa có tác dụng......



Tuy nhiên, việc này không thể gấp được, trước khi thuốc hạ sốt có công hiệu, nàng có thể giúp Tào Lâm rửa sạch sẽ miệng vết thương của hắn trước.



Lâm Sơ Cửu không biết chính xác đại phu đã chăm sóc như thế nào, dù sao miệng vết thương của Tào Lâm hư thối cực kỳ nghiêm trọng, nếu không phải lúc trước nàng đã xử lý rất tốt, ruột Tào Lâm có thể cũng đã thối rữa.



Nếu như ở hiện đại, nhìn thấy miệng vết thương như vậy, Lâm Sơ Cửu khẳng định sẽ tức giận mắng chửi người, chỉ trích đại phu và người nhà không có trách nhiệm, nhưng hiện tại thì sao?



Lâm Sơ Cửu không thể nói gì, nàng chỉ có thể yên lặng rửa sạch miệng vết thương, tận lực cứu chữa.



Lâm Sơ Cửu từ đầu tới cuối không hề hé răng một lời, sau khi thay một bộ bao tay sạch sẽ khác, tiếp tục rửa sạch thịt thối trên miệng vết thương cho Tào Lâm.
"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?" Liên tiếp gặp đả kích, Tào quản gia chỉ có hoang mang lo sợ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.



Lâm Sơ Cửu thực sự có thể hiểu được tâm tình của Tào quản gia, liếc mắt nhìn Tào Lâm một cái, nói: "Thương thế của Tào Lâm đã tạm thời ổn định, chiều nay ngươi hãy ở bên hắn, cách mỗi một canh (2h) giờ cho hắn uống nước một lần, nếu như lại bị nóng lên, ngươi lập tức đi tìm ta. Buổi tối là kỳ nguy hiểm, vì vậy tối nay ta sẽ qua trông chừng hắn. Hiện tại ta phải đi về nghỉ ngơi."



Kiếp trước, khi Lâm Sơ Cửu còn làm việc ở trong bệnh viện, từng có thói quen phải trực ban đêm hoặc là làm việc liên tục mười mấy giờ, nhưng rõ ràng hiện tại nàng không thể chịu đựng nổi, độc tố trong cơ thể nàng vẫn chưa bài trừ hết, nàng càng yếu hơn so với người bình thường.



"Nô tài đã biết, nô tài tạ ơn Vương phi nương nương cứu mạng." Tào quản gia lấy lại tinh thần, lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái với Lâm Sơ Cửu, Lâm Sơ Cửu muốn ngăn cản cũng đều không kịp......



Sau khi nâng Tào quản gia dậy, Lâm Sơ Cửu giao dược của Tào Lâm cho Tào quản gia, để Tào quản gia đút cho Tào Lâm ăn buổi chiều. Tào quản gia cẩn thận nhận lấy, Ngô đại phu muốn liếc mắt nhìn một cái đều không thể nhìn được.



Tiễn Lâm Sơ Cửu rời đi, theo sự phân phó của Lâm Sơ Cửu, Tào quản gia xử lý xong máu đen và băng vải, lập tức đi gặp Tiêu Thiên Diệu, báo cáo toàn bộ quá trình trị liệu của Lâm Sơ Cửu đối với Tào Lâm, đồng thời trình lên viên dược mà Lâm Sơ Cửu đưa cho Tào Lâm.



"Vương gia, đây là dược Vương phi cho Tào Lâm ăn." Tào quản gia thật cẩn thận đưa ba viên thuốc viên tới trước mặt Tiêu Thiên Diệu. Tiêu Thiên Diệu cầm lên một mảnh, sau khi nhìn kỹ một lúc lâu, ngửi ngửi mùi vị, liên tục xác định hắn chưa từng nhìn thấy viên thuốc thế này trước đây.



Trả lại viên thuốc cho Tào quản gia, Tiêu Thiên Diệu mở miệng nói: "Sau này nếu vẫn còn nữa, hãy lưu lại một mảnh." Hắn muốn cho người đi điều tra xem, những viên thuốc của Lâm Sơ Cửu rốt cuộc đã được tạo ta như thế nào.



"Nô tài tuân lệnh." Tào quản gia vội vàng gật đầu, đồng thời cẩn thận cất viên thuốc, chỉ sợ không cẩn thận sẽ rớt.



Đây chính là viên thuốc cứu mạng Tào Lâm!



Tào quản gia đi rồi, Tiêu Thiên Diệu cũng không bắt đầu công việc của mình. Thay vào đó, hắn giống như suy tư điều gì, nhìn về phía phương xa, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ theo tiết tấu ở trên tay vịn: Lâm Sơ Cửu, ngươi rốt cuộc là người nào?