Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 38 : Tiến cung, khẳng định không chết được

Ngày đăng: 15:49 30/04/20


Tào Lâm tỉnh lại, người không bị sốt đến nỗi phát ngốc, chỉ cần dưỡng thương trên người thật tốt, đừng để xảy ra tình trạng sưng đỏ và thối rữa như lúc trước, sẽ không có vấn đề gì.



Tào Lâm không sao, tự đáy lòng Tào quản gia rất cảm kích Lâm Sơ Cửu, đối sự tình Lâm Sơ Cửu đã giao phó càng thêm tận tâm tận lực, cố gắng hoàn thành nó thật hoàn hảo, nhất định phải khiến Lâm Sơ Cửu vừa lòng.



Tài quản gia dán bố cáo, khua chiêng gõ trống phân phát đồng xu, khiến cho chuyện này trở nên ầm ĩ. Chỉ trong vòng một ngày đã truyền khắp nơi, mọi người đều biết. Sáng sớm hôm sau lâm triều, Ngự Sử lập tức buộc tội Lâm tướng tham ô, buộc tội Lâm tướng mua đắt bán đắt.



Mấy hạ nhân mà bán một ngàn lượng bạc?



Đám hạ nhân nhà ngươi được bọc vàng hay là nạm bạc?



Lâm đại nhân bị Ngự Sử mắng đến nỗi máu chó phun đầu, cố gắng hết sức giải thích rằng, hạ nhân không bán được nhiều bạc như vậy. Hắn sở dĩ đưa cho Tiêu Vương phủ một ngàn lượng bạc, là vì sợ nếu ít bạc thì Tiêu Vương không chọn được hạ nhân hợp ý, vì thế tự hắn lén trợ cấp thêm một chút.



Lâm tướng biết cách nghiền ngẫm trái tim hoàng đế, hắn biết hoàng đế sẽ không quan tâm tới Lâm Sơ Cửu, mà sẽ chỉ để ý tới Tiêu Thiên Diệu. Vì thế, sự tình bán hạ nhân của hồi môn, Lâm tướng khi triều thượng đều không hề nhắc tới Lâm Sơ Cửu, chỉ đề cập tới Tiêu Thiên Diệu.



Ngự Sử mắng Lâm tướng, Lâm tướng lập tức khóc lóc kể lể hắn cũng không còn cách nào khác. Thân phận con rể cao hơn hắn, cho dù con rể nói gì, làm gì hắn đều chỉ có thể chịu đựng, hắn chỉ nghĩ làm sao để Tiêu Vương vừa lòng, căn bản không biết sự tình sẽ biến thành dạng này.



Đối với chuyện tham ô nhận hối lộ, càng là oan uổng hắn. Hắn làm quan hai mươi mấy năm, ngay cả khi bổng lộc thấp, nhưng một ngàn lượng bạc vẫn có.



Ngự Sử cũng nói, hắn giải thích với bọn họ cũng đều vô dụng, hiện tại toàn bộ kinh thành bá tánh đều biết hạ nhân Lâm gia quý giá, một hạ có nhân giá trị mấy trăm lượng bạc, vậy nếu bọn họ bán nhi nữ thì được mấy lượng bạc?



Lâm tướng nghe được những lời này, suýt nữa phun ra một ngụm máu, hắn không dám tranh cãi, lập tức quỳ xuống tại hiện trường, dập đầu bịch bịch bịch, nói thẳng ra rằng tất cả đều là hắn sai, hắn không nghĩ tới Tiêu Vương gia sẽ làm như vậy, nếu sớm biết như thế hắn tuyệt đối sẽ không mang bạc tới Tiêu Vương phủ.



Đúng vậy, sớm biết rằng Tiêu Vương gia sẽ trực tiếp xé rách mặt với Lâm phủ, hắn thà rằng ăn buồn mệt kia, để người chỉ vào mũi mắng một hồi, cũng sẽ không mang bạc tới Tiêu Vương phủ, ý đồ đánh vào mặt Tiêu Vương để mua vui cho Hoàng đế.
"Ngươi tiến cung, chính là đại diện cho thể diện của bổn vương." Nói cách khác, Lâm Sơ Cửu làm bất luận điều gì cũng không thể khiến hắn mất mặt, đối với việc Lâm Sơ Cửu phải làm như thế nào, đó chính là việc của Lâm Sơ Cửu.



Tuy nhiên, Lâm Sơ Cửu nghe vào lỗ tai, đó chính là: Ai khi dễ nàng, nàng có thể khi dễ trở về, không thể bỏ qua thanh danh của Tiêu Vương phủ, hậu quả Tiêu Thiên Diệu sẽ gánh vác hết.



Lâm Sơ Cửu gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã hiểu.



"Ra ngoài đi." Tiêu Thiên Diệu không muốn nghĩ nhiều, hắn tin tưởng Lâm Sơ Cửu là người thông minh, cũng là người quý tính mạng mình.



Lâm Sơ Cửu đi ra ngoài, mạnh mẽ thở hắt ra một hơi, nếu không phải trước mặt người khác, nàng phải giữ hình tượng Vương phi, Lâm Sơ Cửu thật sự muốn gào to vài tiếng để phát tiết bất mãn trong lòng.



Tiêu Thiên Diệu thật sự quá khiến người chán ghét, muốn ngựa chạy nhưng lại không cho ngựa ăn cỏ. Không cho phép nàng khiến Tiêu Vương phủ mất mặt, nhưng lại không chịu trợ giúp nàng, thật sự nghĩ nàng là thần hay sao?!



Hơn nữa, ngay cả thần cũng có thời điểm thất thủ. Hoàng cung là địa bàn của người khác, mặc dù thân phận nàng cao quý, nhưng không phải là tối cao, sau khi tiến cung không biết sẽ bị khi dễ như thế nào.



Lâm Sơ Cửu mang theo vẻ mặt buồn bực trở lại sân của mình, nàng phát hiện ra mỗi lần nàng đi gặp Tiêu Thiên Diệu, sau khi trở về sẽ sinh hờn dỗi, nàng và Tiêu Thiên Diệu tuyệt đối có bát tự tương khắc.



Bốn nha hoàn nhìn thấy sắc mặt Lâm Sơ Cửu không tốt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể lấy quần áo và trang sức đưa tới cho Lâm Sơ Cửu, hy vọng Lâm Sơ Cửu nhìn thấy quần áo và trang sức đẹp, có thể vui vẻ một chút.



Không có nữ nhân nào không thích quần áo và trang sức đẹp, Lâm Sơ Cửu cũng vậy, nhưng nghĩ tới phải đối mặt với những vấn đề có khả năng xảy ra khi tiến cung ngày mai, Lâm Sơ Cửu lập tức cảm thấy đau đầu......



Tuy nhiên, điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, nàng không chết được, bởi vì nàng là Tiêu Vương phi!