Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 55 : Mệt mỏi, tìm tới cửa
Ngày đăng: 15:49 30/04/20
Edit & Dịch: Emily Ton.
Dưới chân Tô Trà giống như có gió, hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa Tiêu Thiên Diệu trở về, sau đó quay lại không chừng còn có thể nhìn thấy Lâm Sơ Cửu rốt cuộc đã khâu lại miệng vết thương như thế nào.
Nói thật, Tô Trà vẫn rất tò mò, Ngô đại phu và Tào quản gia đều nói Lâm Sơ Cửu còn tuyệt hơn cả thần y, hắn thật tình muốn nhìn xem một chút. Hiện tại thật vất vả mới có cơ hội, sao hắn có thể buông tha?
Khi đưa Tiêu Thiên Diệu đến trong viện của hắn, Tô Trà buông xe lăn ra đã muốn lập tức rời đi, nhưng Tô Trà còn chưa kịp xoay người đã nghe thấy Tiêu Thiên Diệu nói: "Không phải nơi này."
"Hả?" Tô Trà tự nhận đầu óc mình không tệ, nhưng những lời này của Tiêu Thiên Diệu, Tô Trà thật sự nghe không hiểu.
"Không quay về thư phòng," Tiêu Thiên Diệu một đường trầm tư, căn bản không biết Tô Trà đã đưa hắn về thư phòng.
"Vậy ngươi muốn đi đâu?" Tô Trà nghiến răng.
"À......" Tiêu Thiên Diệu suy tư một lát, sau đó nói: "Đi tới sân của Lâm Sơ Cửu."
"Cái gì?" Tô Trà khoáy khoáy lỗ tai, "Ta không nghe lầm đấy chứ?" Thiên Diệu thật sự sẽ chủ động đi gặp Lâm Sơ Cửu, điều này...... trời không nổi mưa bão đấy chứ?
Vấn đề không có trình độ như vậy, Tiêu Thiên Diệu từ chối trả lời, "Nhanh lên."
"Được." Dưới áp lực của Tiêu Thiên Diệu, Tô Trà cố gắng nén xuống một bụng đầy ủy khuất, đẩy Tiêu Thiên Diệu tới sân của Lâm Sơ Cửu, trên đường còn không nhịn được oán giận đôi câu:
"Vì sao không để hạ nhân đẩy ngươi đi?"
"Vì sao cứ khăng khăng bắt ta phải đẩy ngươi đi?"
Lâm Sơ Cửu nặng nề bước đi, hận không thể ngay trong khoảng khắc tiếp theo có thể đi tới tiểu viện của mình. Lúc đầu Mã Não không chú ý tới tư thế đi đường của Lâm Sơ Cửu không đúng, đợi đến khi phát hiện ra thì mới hỏi Lâm Sơ Cửu có muốn sai người mang kiệu tới hay không, nhưng bọn họ đã về gần tới nơi.
"Có kiệu sao, vì sao không nói sớm?" Lâm Sơ Cửu không còn sức lực hỏi Mã Não.
Mã Não hoảng hốt, cẩn thận giải thích nói: "Nô tỳ cho rằng Vương phi đã biết, vì thế......" Căn bản lúc trước Mã Não thấy Lâm Sơ Cửu lúc đối mặt với những thị vệ bị thương đều luôn tràn đầy tinh thần, không hề giống như người mỏi mệt, vì thế Mã Não đã không đề cập tới kiệu.
Hiện tại thì sao?
Trời quá tối, nếu Lâm Sơ Cửu không nói gì, Mã Não căn bản không thể thấy rõ.
"Lần sau, nếu có chuyện xảy ra tương tự thì ngươi có thể nhắc ta." Nàng không lớn lên ở nơi đại tiểu thư Lâm gia đã sống, mặc dù nàng có ký ức, nhưng không biết hết thói quen sinh hoạt của nguyên chủ, có một số thứ bình thường, nàng thật sự không thể nhớ được.
Một lúc lâu sau.
Lâm Sơ Cửu cảm thấy bản thân mình càng thêm mệt mỏi, nếu như không phải nàng đã nhìn thấy tiểu viện lờ mờ ánh nến phía trước, nàng thật sự rất muốn khóc với Mã Não. Nàng cũng thật sự muốn liều mạng với Hệ thống Y Sinh. Hôm nay nàng đã cứu ba người, còn giúp băng bó cho nhiều người bệnh như vậy, nhưng Hệ thống Y Sinh không hề cho nàng một chút giá trị thành tựu nào. Quả thực không có nhân tính!
Hệ thống Y Sinh nhất định đã bị hỏng rồi! Nếu không thì nàng đã bắt nhầm hàng giả!
Lâm Sơ Cửu vừa mệt vừa đói, thật vất vả mới đi về đến sân, còn chưa kịp cảm ơn thị vệ hộ tống, nàng đã nhìn thấy hai người Trân Châu và Phỉ Thuý mang theo một chiếc đèn cung đình, bước chân vội vàng đi tới, "Vương phi, cuối cùng ngài đã trở lại, Vương gia đang chờ ngài ở phòng khách lâu lắm rồi. Vương gia muốn ngài vừa trở về thì tới gặp ngài ấy ngay."
"Ngươi nói gì vậy?" Lâm Sơ Cửu lảo đảo một bước, suýt nữa té ngã, "Vương gia tới?"
Nàng đã làm điều gì khiến trời giận người oán hay sao? Tiêu Thiên Diệu lại tới tìm nàng lần nữa....