Y Sinh Thế Gia

Chương 13 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Sau hôm tân niên khó quên đó, cảm tình của Thiệu Trường Canh và Thiệu Vinh tựa hồ càng thêm thân mật khắng khít.



Thiệu Trường Canh không còn đánh Thiệu Vinh nữa, như hắn đã hứa, Thiệu Vinh là bảo bối duy nhất trong lòng hắn. Hắn đau Thiệu Vinh, hắn cưng chiều Thiệu Vinh, hắn tình nguyện che mưa che gió cho Thiệu Vinh, cho Thiệu Vinh một cuộc sống áo cơm no đủ.



Thiệu Vinh muốn gì căn bản không cần mở miệng, chỉ cần trong mắt bé hiện ra một chút thích, Thiệu Trường Canh liền lập tức mua về.



—— Hắn thích nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của đứa nhỏ này.



Đồ dùng từ nhỏ của Thiệu Vinh, từ quần áo đến giày dép, tất cả đều do Thiệu Trường Canh tự mình chọn lựa; ngay cả túi xách, dụng cụ học tập cũng là Thiệu Trường Canh tự mình mua.



Tô Thế Văn thường giễu cợt hắn: “Cậu đang nuôi con trai hay đang chơi trò nuôi dưỡng thế?”



Thiệu Trường Canh cũng không thèm để ý mấy lời trêu chọc của Tô Thế Văn, hắn chỉ làm những gì mình cảm thấy chính xác.



Cha con hai người lúc đó vẫn thân mật như vậy, tình cảm tốt đến mức làm người ta ghen tị.



Lúc Thiệu Vinh hiểu được hình thức ở chung nguy hiểm này, là khi cậu lên trung học.



Từ khi tiếp nhận chức viện trưởng tới nay, cuộc sống của Thiệu Trường Canh cực kì bận rộn, thời gian ở chung cùng Thiệu Vinh cũng càng ngày càng ít. Cái rõ ràng nhất trong trí nhớ của Thiệu Trường Canh có lẽ là cảnh bé bổ nhào vào trong ngực của hắn ngọt ngào gọi ‘baba’.



Nhưng thời gian trôi rất nhanh, năm tháng thấm thoát thoi đưa.



Thơ ấu của Thiệu Vinh thoáng một cái đã qua, bé con nhu thuận năm đó đang lớn lên rất nhanh, thân thể cao hơn, hai chân thẳng tắp thon dài, tóc đen như mực và màu da trắng nõn hỗ trợ lẫn nhau, tuổi còn nhỏ mà đã muốn hiện ra tất cả các gen ưu tú nhất của cha mẹ.



Bộ dạng cậu không hề giống An Phỉ, có lẽ càng giống cha ruột cậu.



Thiếu niên thích mặc màu trắng mang một loại khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, hơn nữa cá tính cậu lại im lặng không thích nói chuyện dễ khiến cho người ta nghĩ rằng cậu lạnh nhạt và khó tiếp cận.



Nhưng Thiệu Trường Canh rất hiểu đứa con trai này, tính cách của Thiệu Vinh không giống bên ngoài lạnh lùng như vậy, cậu chỉ hơi e ngại, không thích nói chuyện với người lạ. Từ nhỏ cậu đã sống trong hoàn cảnh tương đối kín, hơn nữa thuở còn bé mẹ qua đời vẫn còn ám ảnh trong lòng, này đó gộp lại khiến cậu hơi bị động ở phương diện giao tiếp, Thiệu Vinh không nói nhiều, chỉ có khi ở bên cạnh baba mới mỉm cười thoải mái hơn một chút.



—— Nụ cười xuất phát từ trong tâm như vậy nhìn rất đẹp.



Thiệu Trường Canh mỗi khi nhìn thấy Thiệu Vinh đều nhịn không được cảm thán, thiếu niên trong sáng xinh đẹp đấy thật sự là Thiệu Vinh năm đó ghé vào trong lòng mình chùi nước mắt sao?



Thiệu Vinh mười lăm tuổi, thân cao đã đến đầu vai Thiệu Trường Canh. Cậu rất chăm chỉ đọc sách nên Thiệu Trường Canh cũng không quá quan tâm thành tích học tập của cậu, thành tích kiểm tra trung học của cậu vượt qua bản điểm chuẩn nên trúng tuyển đến hơn 80 phần trăm, nghĩa là cậu có thể tùy ý lựa chọn trường học.



Đó là một buổi chiều muộn ngày chủ nhật, Thiệu Trường Canh đang tựa vào trên sô pha xem báo, Thiệu Vinh đột nhiên chậm rãi xích lại, cúi thấp đầu ngồi xuống bên cạnh hắn.



Nhất định là có chuyện muốn nói mà không biết nên mở miệng như thế nào. Thiệu Trường Canh cảm thấy buồn cười, cố ý không để ý tới cậu, tiếp tục xem báo của mình.



Thiệu Vinh ở bên cạnh yên lặng ngồi thật lâu, cậu nghĩ ba sẽ mở miệng hỏi cậu “tìm ba có việc gì,” rồi cậu mới nói tiếp, nhưng ba cư nhiên không để ý tới cậu, thậm chí sau đó còn trực tiếp nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn đem cậu xem như trong suốt. . . . . .



Trầm mặc thật lâu sau, thấy Thiệu Trường Canh vẫn không để ý tới mình, Thiệu Vinh rốt cuộc không nhịn được, mở miệng gọi: “Baba.”




Thiệu Trường Canh nhìn cậu một cái, thản nhiên đáp: “Lên tới đại học cũng có thể trọ. Con còn nhỏ, đi học xa như thế ba rất lo lắng.”



Thiệu Vinh cũng rất cố chấp, giọng nói cũng đặc biệt nghiêm túc: “Con đã trưởng thành, loại chuyện này con có quyền tự mình quyết định.”



Thiệu Trường Canh hơi híp híp mắt, “Vậy sao?”



Thiệu Vinh nhẹ nhàng gật đầu.



“Mặc kệ sinh lý hay là tâm lý, con cũng chưa thật sự trưởng thành,” Thiệu Trường Canh mỉm cười vỗ vỗ vai cậu, “Chờ lúc con đến tuổi thích hợp, ba sẽ thả con ra ngoài tự lập, bây giờ không cần vội vã rời đi như vậy. Lông cánh còn chưa đủ mà bắt đầu ghét bỏ ba sẽ làm ba buồn.”



Thiệu Vinh vội nói: “Baba, con không phải ý này.”



“An tâm ở bên cạnh ba, mới đến trung học đã vội muốn tự lập như vậy thật sự có hơi sớm,” Thiệu Trường Canh tiến lên từng bước, nhẹ nhàng nâng cằm Thiệu Vinh lên, để cho cậu đối diện với mình, giọng nói cũng trở nên càng nhu hòa, “Tiểu Vinh, có phải con cảm thấy chuyện gì ba cũng can thiệp, không cho con được tự do?”



“. . . . . .”



“Tin tưởng quyết định của ba được không? Thất Trung so với tưởng tượng của con phức tạp hơn nhiều lắm, học sinh trọ ở đấy toàn kết bè kết phái, thời gian trước vài học sinh đánh nhau bị thương nặng bây giờ còn đang ở bệnh viện chúng ta điều trị kìa,” Thiệu Trường Canh dừng một chút, “Ba chỉ có con là bảo bối, không muốn con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiểu không?”



Thiệu Vinh do dự trong chốc lát, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn gật gật đầu, “Vậy. . . . . . Con không đi Thất Trung nữa.”



Thiệu Trường Canh mỉm cười sờ sờ tóc cậu, “Ba đi họp, bữa sáng để trên bàn, tự mình cho vào lò vi sóng hâm lại rồi ăn đi.”



“Dạ,” Thiệu Vinh đi ra phía trước, nhẹ nhàng ôm Thiệu Trường Canh một cái, “Baba tạm biệt, trên đường cẩn thận.”



Sau khi ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt Thiệu Trường Canh nhanh chóng biến mất.



Hắn vừa rồi cố ý nói như vậy là vì hắn quá hiểu Thiệu Vinh. Thiệu Vinh rất mềm lòng, chơi bài tình cảm với cậu chưa bao giờ thất bại, sở dĩ cậu nhân nhượng là bởi vì cậu vô cùng tôn trọng và ỷ lại người ba mà cậu đã sống nương tựa bấy lâu.



Thiệu Trường Canh chính là lợi dụng điểm này đã thành công đem cậu cột ở bên người.



Có lẽ dùng thủ đoạn như vậy có chút đê tiện, nhưng Thiệu Trường Canh chỉ biết mình không muốn thả Thiệu Vinh đi, càng không muốn để Thiệu Vinh rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình.



Chỉ cần đạt được kết quả mình muốn, dùng dạng thủ đoạn gì cũng mặc kệ.



Chỉ là, hắn có chút không rõ tại sao mình lại làm như vậy.



Thiệu Vinh trưởng thành rời khỏi sự che chở của baba không phải là chuyện hoàn toàn bình thường sao? Thế thì vì cái gì khi cậu nói muốn rời đi mình lại tức giận như vậy?



Giống như vật sở hữu của mình bị người ta đoạt mất, giống như lãnh địa của riêng mình bị người lạ xâm nhập.



Cái loại cảm giác không khỏe này rốt cuộc là cái gì?