Y Sinh Thế Gia

Chương 22 :

Ngày đăng: 07:46 19/04/20


Tối hôm đó, Thiệu Vinh ngủ rất không an ổn, trong lòng có loại dự cảm không tốt, cậu cảm thấy công việc của baba nhất định gặp khó khăn mà trước nay chưa từng có, cho nên biểu tình trên mặt ba mới có thể trầm trọng như vậy, mới phải tìm đọc tư liệu suốt đêm.



Thiệu Vinh ngủ ở trên giường, nghiêng đầu nhìn bóng lưng baba ngồi ở trước bàn.



Ánh sáng nổi bật trong đêm khuya tăm tối, bóng lưng người đàn ông tuy cao ngất nhưng lại lộ ra tịch mịch và mỏi mệt khó có thể xem nhẹ.



Không hiểu sao, trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên dâng lên một cỗ chua xót nhàn nhạt.



Từ sáu tuổi đã bắt đầu sống bên cạnh hắn, cha con hai người cùng trông coi căn nhà, cùng sống nương tựa lẫn nhau. Đàn ông trẻ tuổi một mình gà trống nuôi con kỳ thật chẳng dễ dàng như trong tưởng tượng, Thiệu Vinh thật sự không hiểu tại sao nhiều năm như vậy mà baba vẫn không tính đến chuyện tái hôn. Lấy điều kiện của ba, tìm một người phụ nữ kết hôn không phải là chuyện rất dễ dàng sao?



Tuy rằng nghi hoặc, Thiệu Vinh cũng không dám trực tiếp hỏi ra miệng.



Nói thật, trong lòng cậu cũng có chút bài xích người thứ ba xuất hiện giữa cha con hai người.



Nhưng nhìn baba chỉ có một mình . . . . . Cậu vẫn rất đau lòng.



Thiệu Vinh nằm trong chăn nhẹ nhàng nắm chặt tay. Mình nhất định phải lớn lên thật nhanh mới được, sau này nếu làm được bác sĩ, có lẽ sẽ có thể chia sẻ một ít vất vả với baba. Ít nhất lúc bệnh viện xảy ra chuyện, mình sẽ không còn giống người ngoài nghề ngay cả từ ngữ chuyên ngành cũng nghe không hiểu.



Cứ suy nghĩ miên man như vậy, trời rất nhanh đã sáng.



Chuông di động báo thức làm Thiệu Vinh hoàn toàn bừng tỉnh, cậu ngồi dậy trên giường, nhìn baba còn đang sắp xếp lại tư liệu trên bàn. Tuy rằng đã một đêm không ngủ, tinh thần ba nhìn qua cũng rất tốt, có lẽ thể lực của bác sĩ dồi dào hơn người bình thường.



Thấy Thiệu Vinh đã tỉnh lại, Thiệu Trường Canh liền dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười hỏi: “Ngủ ngon không?”



Thiệu Vinh gật gật đầu: “Dạ.”



“Không cần lừa ba,” Thiệu Trường Canh tiến lên từng bước, đứng ở trước mặt Thiệu Vinh, ngón cái nhẹ nhàng xoa viền mắt của cậu, thấp giọng nói, “Quầng mắt thâm rõ ràng thế này.”



Ngón cái có thể cảm giác được con mắt dưới mí mắt đang bất an chuyển động, trong lòng Thiệu Trường Canh mềm nhũn, dời đi ngón tay, dịu dàng hỏi: “Uống rượu say không thoải mái hay là ba làm ồn đến con?”



Thiệu Vinh lắc đầu, “Có thể do bị cồn kích thích nên tối qua tinh thần khá hưng phấn, trong đầu luôn nghĩ đông nghĩ tây, bởi vậy cũng không cảm thấy… buồn ngủ.”
Thiệu Vinh giống như muốn an ủi, nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn, “Ba đừng buồn. Bệnh của ông nội cho dù trị không khỏi, chúng ta cũng có thể tận lực giúp ông vui vẻ vượt qua tuổi già. . . . . . Về sau, ba cũng còn có con.”



Trong mắt Thiệu Trường Canh hiện lên một tia kinh ngạc.



Bàn tay bị cậu nhẹ nhàng nắm lấy, giống như động vật nhỏ đang lấy lòng chủ nhân, động tác vừa mềm nhẹ vừa ấm áp.



Im lặng một lát sau, Thiệu Trường Canh mới không xác định hỏi: “Con là đang. . . . . An ủi ba sao?”



Thiệu Vinh cầm tay hắn càng chặt, nghiêm túc nói rõ ràng từng chữ: “Baba đừng buồn, có chuyện gì cũng đừng mãi giấu ở trong lòng, lúc nào tâm tình không tốt cứ nói ra, như vậy sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy rằng con không hiểu nhiều về y học, không thể giúp ba làm việc gì, nhưng mà, con là một người lắng nghe tốt lắm.”



—— Thiệu Trường Canh đột nhiên dùng sức đem Thiệu Vinh ôm vào trong ngực.



Cánh tay hắn chậm rãi buộc chặt, giống như đang ôm ấp lấy bảo vật trân quý nhất, vừa dịu dàng, lại vừa dùng sức không cho đối phương thoát ra.



Thiệu Vinh ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, vươn cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nói nhỏ: “Baba đừng buồn. . . . . .”



Thiệu Trường Canh đem cằm đặt lên vai Thiệu Vinh, tham lam ngửi mùi thơm cơ thể ngây ngô ấm áp của thiếu niên. Ôm thật lâu sau, hắn mới thấp giọng chậm rãi nói: “Ba không buồn, bởi vì ba còn có con.”



Thiệu Vinh ngẩn người, tuy rằng cảm thấy những lời này có chút kỳ quái, nhưng dù sao cũng là mình chủ động an ủi trước, vì vậy đành ngạnh da đầu không biết tự lượng sức an ủi đến cùng.



Thiệu Trường Canh tiếp tục nói: “Ba nhớ con đã nói, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng đều đứng về phía ba phải không? Thiệu Vinh?”



Thiệu Vinh do dự một chút, lúc này mới kiên định nghiêm túc gật gật đầu, “Đúng vậy, baba.”



Cái ôm đột nhiên càng buộc chặt.



Thiệu Trường Canh như muốn đem đối phương ép vào trong thân thể của mình, cái ôm chặt đến mức cả ngực hắn cũng bắt đầu phát đau.



——Thiệu Vinh, nếu con cứ như vậy, ba làm thế nào bỏ xuống được đây?